Khúc Thanh Dương và Sở Nguyệt Ly đứng bên bờ đối diện, lặng lẽ nhìn đám người Đại tướng quân đang tức giận mà tuyệt vọng. Trước đây, chính hai người họ từng phối hợp chiếm lấy mảnh thiên hiểm này. Nay, họ lại một lần nữa bắt tay, vây khốn Đại tướng quân tại nơi ấy. Quả thực là một chiến tích khiến người ta dâng trào hào khí. Khúc Thanh Dương hỏi Sở Nguyệt Ly:“Chủ tử làm sao biết ta sẽ giúp chủ tử? Sở Nguyệt Ly hỏi lại:“Ngươi từng hại ta bao giờ chưa? Khúc Thanh Dương bật cười. Hắn thích Sở Nguyệt Ly, vì nàng chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt khao khát sắc đẹp. Nàng dùng hắn, chỉ vì năng lực của hắn. Chỉ riêng điều ấy, đã đủ để hắn dốc toàn lực tương trợ. Có lẽ ngay từ đầu, Sở Nguyệt Ly đã biết hắn đến vì điều gì, nhưng nàng vẫn chọn dùng hắn, chứ không lợi dụng hắn. Đến ngày khởi hành từ Đại Yến, khi nàng dặn hắn bảo mọi người đề phòng hiểm họa từ nước Ỷ, đó mới là lần đầu tiên họ thật sự thẳng thắn trò chuyện. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương