Trên đại điện nước Ỷ, Đại hoàng nữ dâng tấu vạch tội Độc Cô Tây Quyết:“Mẫu hoàng, Độc Cô Tây Quyết vốn là người nước Yến, lại có tình cảm sâu đậm với Thái tử nước Yến là Bạch Vân Gian. Nữ tử nước Yến khác hẳn nữ tử nước Ỷ ta, bọn họ coi nam nhân là trời. Nếu Bạch Vân Gian chịu hạ mình, cầu nàng quay đầu, nàng rất có thể sẽ không trở lại nước Ỷ nữa. Mà dù có trở lại, cũng chưa chắc sẽ toàn tâm toàn ý, một lòng vì Ỷ quốc. Nếu nàng nảy sinh dị tâm, ngầm thông đồng với Bạch Vân Gian, thì nước Ỷ ta nguy mất. Cầu mẫu hoàng sớm hạ quyết đoán, đề phòng trước để tránh hại đến gốc rễ nước nhà.

Nữ hoàng suy nghĩ chốc lát, miệng lại nói:“Lời nói vô căn cứ. Hoàng đế nước Yến lòng dạ hẹp hòi, muốn giết Tây Quyết. Nàng là người phân minh ân oán, sao có thể về hùa với nước Yến để chống lại nước Ỷ? Trên đời này bao nhiêu tiểu quốc, nhưng chẳng nơi nào có thể cho nàng thoải mái thi triển năng lực và bản lĩnh. Trẫm tự nhận đối xử với nàng không tệ, nàng cũng chẳng phải kẻ vong ân phụ nghĩa…

Đại hoàng nữ còn định nói thêm, nhưng lúc này, giọng của Độc Cô Tây Quyết vang lên từ cửa đại điện:“Nữ hoàng đã ưu ái tin tưởng Tây Quyết như thế, Tây Quyết nào dám phụ lòng, làm kẻ thất tín bội nghĩa?

Đại hoàng nữ không ngờ Độc Cô Tây Quyết lại về nhanh đến vậy! Hơn nữa, suốt hành trình nàng trở về, bản thân không hề nhận được tin tức gì. Điều đó chứng tỏ thủ đoạn của Độc Cô Tây Quyết đã không còn như xưa nữa. Người như vậy, nếu không thể sử dụng, thì nhất định phải trừ khử khi còn chưa kịp vươn cánh.

Nữ hoàng mỉm cười:“Tốt, tốt, tốt, Tây Quyết về rồi là tốt. Chuyến đi này có thuận lợi không?