Sở Nguyệt Ly là người kiêu ngạo, mà Bạch Vân Gian còn kiêu ngạo hơn. Hai người họ, đều là kiểu người ba phần tự phụ, bảy phần kiêu hãnh. Sự kiêu hãnh của kẻ khác có thể là thứ ngạo mạn phô trương, còn sự kiêu hãnh của bọn họ lại là sự công nhận tuyệt đối, từ tận sâu bên trong tâm khảm, dành cho chính mình.

Tình yêu, suy cho cùng, là chuyện hai kẻ kỳ quái muốn ôm chặt lấy nhau mà lăn xa khỏi thế giới. Thế nên, bắt buộc phải có một người lồi, một người lõm, một người tiến, một người lùi, cuối cùng mới có thể ghép thành một hình cầu hoàn chỉnh, gắn kết không rời. Người quá mạnh, đã sớm trở thành một khối cầu độc lập, không gì xuyên thủng, không gì tổn hại được — vậy còn có thể giữ được một nửa khác ở đâu? Có lẽ, chỉ có phá rồi mới có thể lập. Chỉ khi đập vỡ chính mình, bày ra phần mềm yếu nhất, thì mới có thể ôm lấy quả cầu kia.

Lần đầu tiên Bạch Vân Gian say rượu, là vào đêm đầu tiên Sở Nguyệt Ly trở về.

Chiều hôm sau, hắn tỉnh dậy trong cơn đau đầu muốn nứt, chưa kịp chỉnh trang đã chân trần lao xuống giường, định đi tìm Sở Nguyệt Ly. Kết quả… lại bị Kiêu Ất ngăn lại, báo cho biết: sứ giả nước Sỷ đã rời đi rồi.

Đến vội, đi cũng vội — không hề lưu luyến người phàm tục.