Trăng treo cao, xe ngựa dừng lại ở trạm dịch. Sở Nguyệt Ly bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng giữa trời.

Cố Cửu Tiêu cũng ngẩng lên theo, hỏi:— “Trăng Ỷ quốc và trăng Đại Yến, có khác gì nhau không?

Sở Nguyệt Ly đáp:— “Thứ xưa nay không đổi là vầng trăng kia. Còn thứ luôn đổi thay… là lòng người. Lòng người khác, trông trăng cũng khác.

Cố Cửu Tiêu hỏi:— “Vậy bây giờ ngươi nhìn nó như thế nào?

Không đợi nàng trả lời, Lam Lận đã bước vòng ra phía trước nàng, lườm Cố Cửu Tiêu, bực bội nói:— “Tròn!