Khác với những lời thề thốt rộn ràng của Lam Lân, tình yêu của Bạch Vân Gian luôn nặng nề mà lặng lẽ. Hắn tỉ mỉ vuốt ve bức họa, từng chút cảm nhận nét bút mượt mà của người họa sĩ. Khi ngón tay lướt qua khuôn mặt nàng, hắn dùng bút lông chấm nước, nhẹ nhàng quét qua đôi mắt và bờ môi của người trong tranh, rồi dùng khăn tay trắng tinh khẽ lau đi. Chẳng mấy chốc, những nét mực Lam Lân từng sửa đã bị xóa nhòa, đôi mắt và bờ môi của Sở Nguyệt Ly dần dần rõ nét trở lại. Trong làn nước lấp lánh, gương mặt quen thuộc như vẫn nguyên vẹn từ những giấc mộng, chưa từng thay đổi. Nốt chu sa đỏ ở đuôi mắt ấy, như vết thương khắc tận tim khắc tận cốt, là nỗi đau vĩnh viễn không thể nguôi ngoai. Một giọt lệ rơi xuống mặt giấy, thấm vào làn mực, làm nhòe đi những nét vẽ mượt mà, khiến bóng dáng người con gái trong tranh như sống lại, khẽ nở nụ cười với hắn… rồi lại dứt khoát xoay người mà đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương