Đối diện với lời tỏ tình tha thiết chân thành của Lam Lận, Sở Nguyệt Ly lại tỏ ra thản nhiên, không lay động chút nào. Cuối cùng, nàng chỉ đáp:

“Lam Lận, ta không muốn lừa ngươi, cũng không muốn cưới ngươi. Ta đã mất niềm tin vào chuyện tình cảm. Nếu cưỡng cầu, cuối cùng chỉ hại đến ngươi thôi.

Lam Lận xúc động, vòng ra trước mặt nàng, hỏi dồn:“Chẳng lẽ tỷ định cả đời cô độc một mình sao? Ta chỉ muốn ở bên tỷ, vậy cũng không được sao? So với kẻ khác, ta chẳng phải là người phù hợp nhất sao? Ta không ngại bị tỷ lừa, cũng chẳng để tâm tỷ có thích ta hay không, ta chỉ muốn ở bên tỷ, không rời không bỏ.

Sở Nguyệt Ly nhìn Lam Lận, mỉm cười nhạt, nói:“Đừng nói những lời hứa hẹn, bởi kẻ tin lời ấy… là kẻ đau lòng nhất.Nàng đứng dậy:“Nếu sự hiện diện của ta khiến ngươi hiểu lầm, vậy ta đi là được.

Lam Lận vội nắm tay nàng lại, nói:“Được, ta không ép tỷ. Chỉ xin một điều, tỷ phải đồng ý.