Bạch Vân Gian lặng lẽ quay người, cảm giác như mình vừa bước ra khỏi một giấc mộng.Rõ ràng từng bước đều thận trọng vững chắc, nhưng lại như đi trên băng mỏng.Rõ ràng tính toán chu toàn, nhưng lòng vẫn bất an thấp thỏm.Rõ ràng đầy hy vọng vào tương lai, nhưng mọi thứ lại đột ngột kết thúc vào hôm nay.Rõ ràng không tin nàng đã chết, vậy mà trên khuôn mặt của Phong Cương, hắn lại chẳng tìm được lấy một tia hy vọng để nghi ngờ… Rõ ràng là như thế, hắn… lại thành ra như thế này. Bạch Vân Gian bắt đầu hoài nghi tất cả. Hắn hoài nghi chính bản thân mình có thực sự tồn tại không. Nếu không, sao lại chẳng cảm nhận được gì cả? Không thấy gió, không thấy đau, thậm chí chẳng rõ ranh giới giữa sống và chết là gì. Có khoảnh khắc, hắn thậm chí còn không nhận thức được sự tồn tại của chính mình… Cố Cửu Tiêu nhìn thấy bóng lưng Bạch Vân Gian, cơn giận trào lên tận óc, hắn phát điên lao tới, vừa đánh vừa chửi: “Là ngươi hại nàng! Là ngươi! Chính ngươi, đồ khốn nạn! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương