Lam Lận chẳng phải nhân vật cao quý gì cho cam, nên lúc rời đi cũng không cần nhiều người tiễn đưa. Thế nhưng, điều khiến người ta bất ngờ là—Cố Cửu Tiêu và Bạch Vân Gian đều đến.

Cố Cửu Tiêu ngồi trên kiệu mềm, bắt chân chữ ngũ, lắc lư lắc lư, nhìn thế nào cũng không giống người đàng hoàng. Triệu Bất Ngữ đứng phía sau hắn, mặt đen như sắt, không biểu cảm, vừa như người đúc bằng sắt, vừa như thợ rèn sắt. Bốn người khiêng kiệu thì đứng một bên, giả vờ như bản thân là cái bóng.

Vừa thấy xe ngựa của Lam Lận chạy tới, lập tức có nô tài tiến lên la lớn:“Dừng dừng dừng! Hầu gia đến tiễn hoàng tử!

Lam Lận vén rèm xe, cúi đầu nhìn xuống, nói với Cố Cửu Tiêu:“Thật không ngờ, Hầu gia lại thân chinh đến tiễn bản vương.

Cố Cửu Tiêu đứng dậy, phe phẩy cây quạt, bước đến bên xe ngựa, thò đầu vào nhìn một cái, nói hờ hững:“Giữa ta và ngươi cũng coi như có chút giao tình, nhìn một lần là bớt đi một lần, ngươi giữ gìn cho tốt đấy.