Lam Ấp trêu ghẹo:“Ngươi quan tâm đến nàng ta như vậy, chẳng lẽ…?

Lam Lận ngẩng cằm, nói:“Thích nàng ta cái gì chứ?! Tính tình thì tệ, tướng mạo cũng bình thường, dáng người chẳng hề cao lớn oai phong, cùng lắm chỉ là trắng hơn người ta một chút, gầy hơn người ta một tẹo thôi.Nói đoạn, giọng hắn chuyển sang nghiêm túc:“Nhưng mà, người này thực sự là nhân tài khó gặp. Nếu không phải vì hoàng đế nước Yến bụng dạ hẹp hòi không dung được nàng, thì chưa biết chừng nàng đã có thể làm nên đại nghiệp rồi.

Lam Ấp ra vẻ suy tư, xoa cằm trơn nhẵn của mình, nói:“Nếu đúng như lời ngươi nói, nàng có năng lực như vậy, lại đã trở mặt với Đại Yến, quả thật có thể trọng dụng.

Lam Lận gật đầu đồng tình:“Đúng thế. Nếu nước Ỷ của chúng ta có được nhân vật như vậy, sao còn phải chịu cảnh lép vế trước Yến quốc? Hiện giờ giữa Yến và Ỷ, khó mà tái khơi chiến hỏa. Hai bên đều cần thời gian dưỡng thương, tích lũy thế lực. Lúc này, chẳng phải chính là thời điểm để so xem ai phát triển nhanh hơn, mạnh hơn sao? Chờ khi nước Ỷ ta thực sự cường đại, một ngụm nuốt trọn Yến quốc, mới thật thống khoái!

Lam Ấp gật gù, hỏi:“Nếu đã thế, ngươi có cho người đi tìm Sở Nguyệt Ly không? Nếu tìm được nàng, ta cũng muốn xem thử, nàng có thực sự là người ta có thể dùng được, và có đáng để ta liều lĩnh giao cả sự nghiệp ta gây dựng ở Ỷ quốc cho nàng không.