Sở Nguyệt Ly xưa nay chưa từng cho rằng mình yếu đuối. Dù đối diện với đau đớn tột cùng, nàng vẫn luôn giữ lại cho mình một tia tỉnh táo cuối cùng. Nhưng hôm nay không như mọi ngày. Giữa nỗi đau thương khôn cùng, nàng rốt cuộc cũng không thể gắng gượng nổi nữa, hôn mê ngã vào bóng tối.

Phong Cương vội vàng ôm lấy Sở Nguyệt Ly, ngăn nàng ngã đè lên thi thể Thích Bất Nhiên.

Lúc ấy, từ nơi cũ vang lên tiếng la hét đau đớn thê lương, xem chừng là người của “Liệp Thập Tam bị sát hại.

Đào công công bước ra từ bóng tối, thấp giọng nói với Phong Cương: “Đi theo ta. Rồi nhanh chóng rời đi, không chút dừng chân.

Phong Cương hai mắt đỏ ngầu, thấy Thích Bất Nhiên bị giết, chỉ hận không thể lập tức liều chết với đám người áo đỏ kia. Nhưng Sở Nguyệt Ly còn đang trong vòng tay mình, hắn nhất định phải bảo vệ nàng trước, sau đó mới tính chuyện khác. Vì vậy, hắn cắn răng nuốt cơn sát ý xuống, bỏ lại Thích Bất Nhiên, theo Đào công công rời đi.