Bên kia, tiểu đồng chạy đi tìm Cố Cửu Tiêu, nhưng lại phát hiện hắn đã bị hoàng thượng gọi vào cung quỳ gối từ sớm. Hoàng thượng chẳng nói gì, chỉ bảo hắn quỳ ở đó.

Cố Cửu Tiêu trong lòng bất an, đoán không ra có phải chuyện đã bại lộ. Hắn mơ hồ cảm thấy hoàng thượng đang đợi một câu trả lời, vì vậy mới chưa lập tức xử lý hắn.Quỳ thì quỳ, dù sao cũng không phải lần đầu, thậm chí có khi là lần cuối cùng. Nếu thật là lần cuối… hắn thấy mình thiệt quá — ít ra, cũng phải liều mạng đưa A Ly rời khỏi đây, chết vậy mới đáng giá.

Trong phủ, ngoài Cố Cửu Tiêu thì chỉ có Triệu Bất Ngữ là quen biết tiểu đồng, nhưng hai người đều không có ở đó, tiểu đồng chỉ có thể ôm một bụng lo lắng mà chờ đợi ngơ ngẩn.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, nhiệt khí hừng hực tan dần, “Sát Cửu Sinh vẫn không tìm được dấu vết nào, đành rút đi.Sở Nguyệt Ly và Thích Bất Nhiên mới bò lên khỏi giếng, lặng lẽ rời đi trong bóng tối.

Nhưng… họ có thể đi đâu?Hoàng thượng đã biết Sở Nguyệt Ly chưa chết, chẳng những bố trí thiên la địa võng tại các cửa thành, mà còn cho “Sát Cửu Sinh bám riết không tha.