Sở Nguyệt Ly dọn vào tư dinh riêng, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thảnh thơi ngồi chờ Bạch Vân Gian, tâm trạng cực kỳ phơi phới. Tuy Bạch Vân Gian không mở miệng giải thích, nhưng bằng vào suy đoán của riêng mình, nàng đã lần ra toàn bộ sự việc rõ ràng mạch lạc. Nàng hiểu nỗi bất đắc dĩ trong lòng hắn, cũng hiểu cả những lo lắng của hắn. Còn chuyện đôi chân của hắn được chữa lành, e rằng có liên quan đến vị quản gia của Tứ vương gia. Chỉ là… Bạch Vân Gian bận đến mức không thèm tới! Tên rùa con khốn kiếp này! Trong khi đó, Bạch Vân Gian đã trực tiếp vào cung, bẩm báo với hoàng thượng rằng Tứ vương gia đã tự vẫn chết. Hoàng thượng sớm đã đoán được kết cục này, nhưng vẫn khó lòng bình tĩnh nổi. Dẫu sao đó cũng là đứa con mà ông thương yêu nhất! Ông biết, nếu Bạch Vân Gian tìm được Tứ vương gia, nhất định sẽ không tha, chỉ là trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, mong rằng hắn sẽ không nhẫn tâm đến vậy. Thực tế cho thấy, vì ngai vàng, ai cũng có thể vung tay giết hại huynh đệ ruột thịt — giống như chính ông năm xưa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương