Vợ của Tường Tử lao tới bắt Đa Bảo, muốn trả thù cho mẹ mình. Mẹ của Đa Bảo vốn là một người phụ nữ hiền lành, yếu đuối, nhưng khi thấy con gái bị bắt nạt, bà như phát điên, nhào đến đánh thẳng vào vợ của Tường Tử. Lũ bà tử lực lưỡng định tóm lấy Sở Nguyệt Ly để lập công, nhưng nàng quá nhanh nhẹn, linh hoạt né tránh, khiến bọn họ không làm gì được. Sở Hương Lâm nhân lúc hỗn loạn, nhặt một mảnh sứ vỡ trên sàn, lặng lẽ tiến sát Sở Nguyệt Ly, định nhân cơ hội mà ra tay. Ở bên ngoài, Triệu di nương nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong liền khựng lại, do dự muốn rời đi, tránh xa chốn thị phi. Nhưng Sở Nguyệt Ly đã lôi bà ta đến đây, sao có thể dễ dàng để bà ta thoát thân? Nàng dẫn dụ Sở Hương Lâm đến gần Sở Trân Châu, chờ đến khi Sở Hương Lâm giơ mảnh sứ lên chuẩn bị đâm nàng, đột nhiên nàng xoay người, né được cú đánh lén, đồng thời dùng lực đẩy Sở Hương Lâm một cái, khiến nàng ta lỡ tay cào thẳng vào cổ tay của Sở Trân Châu! “Chát!” Sở Trân Châu tức giận đến cực điểm, giáng thẳng một cái tát vào mặt Sở Hương Lâm! Đồng thời, Sở Nguyệt Ly cũng nhanh chóng đâm mảnh sứ trong tay vào mông của Sở Hương Lâm. Tiếng hét chói tai của Sở Hương Lâm vang vọng khắp căn phòng, thành công khiến Triệu di nương đang định bỏ chạy phải dừng bước. Triệu di nương bất chấp tất cả, lao vào phòng. Xuân Cầm sợ có chuyện không hay, vội chạy theo sát bà ta, vừa chạy vừa lo lắng nhắc nhở: “Di nương, cẩn thận! Nhất định phải cẩn thận...” Vừa bước vào phòng, Triệu di nương liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn: Sở Hương Lâm đang giơ đôi tay dính đầy máu, miệng gào thét, trong khi Sở Nguyệt Ly lại cầm mảnh sứ nhuốm máu, nở nụ cười sắc bén đầy nguy hiểm, giơ tay lên định chém vào mặt Sở Hương Lâm! Nếu khuôn mặt của Sở Hương Lâm bị hủy, hôn sự của nàng ta không chỉ bị hủy bỏ, mà cả cuộc đời nàng ta cũng sẽ bị hủy theo! Không kịp suy nghĩ nhiều, Triệu di nương vội vã giật lấy giỏ mơ thối trong tay Xuân Cầm, ném thẳng về phía Sở Nguyệt Ly! Nhưng Triệu di nương lại không nhận ra, vị trí của Sở Nguyệt Ly thực chất đang đứng ngay sau lưng Sở Trân Châu. Chỉ cần nàng hơi né một chút, người bị ném trúng đầu tiên không phải nàng, mà chính là Sở Trân Châu! Và quả thật, Sở Nguyệt Ly chỉ khẽ nghiêng người, lập tức tránh khỏi đòn tấn công. “Bộp!” Cả giỏ mơ thối ném trúng người Sở Trân Châu, nước mơ bẩn thỉu chảy dọc theo mặt, tóc, áo nàng ta, không chỉ bốc lên mùi chua thối mà còn khiến hàng loạt con sâu xanh to bằng ngón tay từ trong đống quả thối bò ra, bám đầy trên người nàng ta! Sở Trân Châu sợ nhất là sâu bọ! Đám sâu lúc nhúc trên mặt, trên cổ, trên tay khiến nàng ta gần như phát điên! Nàng ta hét lên thất thanh, hoảng loạn đẩy mạnh Triệu di nương ra xa! Sàn nhà trơn trượt vì dính đầy nước mơ thối, Triệu di nương bị xô mạnh liền trượt chân, cả người ngã sõng soài xuống đất, phát ra một tiếng kêu đau đớn thê lương. Nhưng Sở Trân Châu chẳng hề quan tâm đến bà ta, chỉ lo hét lên, nhảy lên, cố gắng gạt bỏ lũ sâu kinh khủng khỏi người mình. Vú nuôi và đám nha hoàn hiểu rõ nỗi sợ của nàng ta, vội vàng lao đến giúp nàng ta gạt bỏ lũ sâu. Xuân Cầm thấy Triệu di nương ngã xuống, vội hét lên một tiếng, lao tới đỡ bà ta. Nhưng nền nhà đầy bùn nhão từ những quả mơ dập nát, mọi người xô đẩy lẫn nhau, chen chúc hỗn loạn, không ai kiểm soát được tình hình. Trong lúc hỗn loạn, Sở Trân Châu bất cẩn trượt chân, ngã ngồi thẳng xuống bụng của Triệu di nương! “A a a!!!” Tiếng hét của Triệu di nương vang vọng khắp căn phòng, đau đớn đến mức toàn thân co rút. Cùng lúc đó, Sở Trân Châu cũng hét lên hoảng loạn. Giữa khung cảnh hỗn loạn, máu từ thân dưới của Triệu di nương chảy ra, hòa cùng đống bùn nhão trên sàn, tạo thành một vũng đỏ tanh nồng. Sở phu nhân nghe tin chạy đến, vừa bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đầu óc bà ta như muốn nổ tung, suýt nữa thì ngất đi! Bà ta đúng là luôn mong cái thai trong bụng Triệu di nương mất đi, nhưng không phải ngay trong ngày con gái bà ta vừa trở v ề phủ! Việc này xảy ra, ai dính vào cũng đều sẽ bị coi là điềm xui xẻo! Chỉ nghĩ đến mẹ chồng khó tính, độc địa của con gái mình, Sở phu nhân đã cảm thấy khó thở, đầu đau như búa bổ. Sở phu nhân run giọng gọi quản gia, sai hắn lập tức đi tìm lão gia về phủ, đồng thời phái người nhanh chóng mời đại phu. Trong lòng bà ta rối như tơ vò, thấp thỏm lo lắng không yên. Sau khi ổn định tâm tình, bà ta nghiêm mặt tra hỏi kỹ càng toàn bộ diễn biến sự việc. Khi biết được Triệu di nương bị sảy thai là do Sở Trân Châu ngồi đè lên bụng bà ta, sắc mặt Sở phu nhân càng trầm xuống đến đáng sợ! Bà ta muốn ép Triệu di nương đổi lời khai, nhưng sự việc này diễn ra trước bao nhiêu ánh mắt, muốn lật ngược tình thế không phải chuyện dễ dàng. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có dùng thủ đoạn mới có thể giúp Sở Trân Châu thoát thân. Nghĩ vậy, Sở phu nhân lập tức ra lệnh tất cả mọi người về viện của mình, không có lệnh của bà, không ai được phép rời đi. Sở Trân Châu chuyển vào ở trong chính phòng của Tử Đằng Các, Sở Nguyệt Ly tiếp tục ở phòng bên, Triệu di nương thì được khiêng về Hồng Tú Cư, còn Sở Hương Lâm cũng bị đưa trở lại Trục Nhật Cư. Lúc này, toàn bộ Sở phủ đều căng thẳng như dây đàn. Trong gian phòng nhỏ của Tử Đằng Các, Hồng Tiêu đi đi lại lại, lo lắng đến mức suýt vặn nát tay mình. Đa Bảo thì im lặng, chỉ cúi đầu giúp mẹ nàng xử lý vết thương. Mẹ Đa Bảo sau khi băng bó vết thương trên trán liền bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng. Sở Nguyệt Ly thì thoải mái tựa vào giường, trên tay xoay qua xoay lại bốn hạt mơ khô, chơi đùa một cách nhẹ nhàng. Hồng Tiêu đột nhiên dừng lại bên cạnh giường, lo lắng nói: “Tiểu thư, Triệu di nương chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu.” Sở Nguyệt Ly cười nhạt: “Không chịu để yên mới tốt. Ai là người ngồi đè lên bụng bà ta, thì cứ tìm người đó mà tính sổ.” Hồng Tiêu sốt ruột: “Tiểu thư, người nghĩ đi, phu nhân nhất định sẽ ép Triệu di nương không được đụng đến đại tiểu thư!” Sở Nguyệt Ly tung bốn hạt mơ lên không trung, sau đó bắt gọn trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Cứ bình tĩnh.” Quả nhiên! Tại Hồng Tú Cư, Sở phu nhân đích thân đến, đuổi hết người hầu đi, chỉ còn lại Triệu di nương đang sắc mặt trắng bệch nằm trên giường. Bà ta lạnh giọng nói: “Không cần ta nói, ngươi cũng biết đứa nhỏ trong bụng ngươi đã không còn.” Triệu di nương run rẩy cả người, ánh mắt trở nên hoang dại, bỗng nhiên hét lớn: “Không! Ca nhi vẫn còn! Vẫn còn!” Sở phu nhân cười lạnh: “Còn hồn ma nhà ngươi thì có!” Triệu di nương bị chọc giận, điên cuồng lao đến muốn đánh bà ta. Sở phu nhân chỉ nhẹ nhàng lùi lại hai bước, khiến Triệu di nương mất đà, ngã nhào xuống đất, đau đớn rên rỉ. Bà ta không cam lòng, đấm mạnh xuống sàn, gào lên: “Ngươi hả hê rồi chứ?! Ngươi vui vẻ rồi chứ?! Nếu không phải Sở Trân Châu, cái thai của ta đã ổn định! Mẹ con các ngươi thật độc ác, muốn hại chết ta và Hương Lâm!” Sở phu nhân bước lên một bước, giơ tay tát mạnh vào mặt Triệu di nương, quát: “Câm miệng!” Triệu di nương bị tát mạnh đến mức mắt tối sầm, nằm rạp xuống đất. Sở phu nhân thản nhiên rút khăn lau tay, giọng lạnh như băng: “Đứa bé trong bụng ngươi mất rồi, ngươi nghĩ lão gia vẫn sẽ sủng ái ngươi sao? Ngươi nghĩ hôn sự của Hương Lâm đã chắc chắn sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta nhấc một ngón tay, ta có thể khiến Hương Lâm phải làm thiếp cho lão già đó!” Triệu di nương trợn trừng đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng hét lên: “Ngươi dám?! Ta sẽ đi nói với lão gia!” Sở phu nhân cúi người, siết chặt cằm bà ta, mỉm cười đầy ác ý: “Ngươi nói thì có ích gì? Trân Châu là đích nữ đã xuất giá, còn Hương Lâm chỉ là một thứ nữ chưa gả đi. Còn ngươi, bây giờ không có con, sau này cũng chỉ có thể dựa vào ta mà sống. Nghĩ lại xem, ngươi đã già rồi, thật sự nghĩ rằng lão gia vẫn còn sủng ái ngươi sao?” Triệu di nương thở gấp, giọng run rẩy: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?!” Sở phu nhân đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn bà ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Chuyện xảy ra trong Tử Đằng Các, bây giờ chủ nhân của nơi đó là ai, chắc ngươi không đến mức không biết chứ?” Triệu di nương siết chặt tay, cắn răng nghiến lợi: “Con tiện nhân đó dám tính kế ta, ta sao có thể tha cho ả?!”