Hoàng hậu loạng choạng lùi lại hai bước.Vẻ mặt của hoàng thượng càng thêm hung hãn và dữ tợn. Hắn quát:“Đừng để trẫm nghe thấy ngươi gọi nó là ‘Nhiễm Chi’ nữa! Ngươi tưởng trẫm không biết ngươi từng lén lút dõi theo hắn từ xa, đến mức quên cả thân phận mẫu nghi thiên hạ của mình sao?!

Hoàng hậu không ngờ hoàng thượng lại biết rõ tâm tư từng giấu kín của mình, lập tức biến sắc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vội quỳ sụp xuống, cố gắng giải thích:“Oan uổng! Hoàng thượng, thiếp bị oan! Trong lòng thiếp chỉ có hoàng thượng! Hắn... hắn chẳng qua chỉ là một thái giám có vài phần diện mạo mà thôi. Thiếp nhìn hắn đôi ba lần, cũng chỉ vì ganh tỵ khi thấy hắn được hoàng thượng sủng tín, tuyệt không có ý gì khác. Bao năm nay, thần thiếp luôn cẩn trọng chu toàn hậu cung, chưa từng dám sơ sót nửa phần…

Hoàng thượng giơ tay, ra hiệu bảo nàng câm miệng. Hắn mệt mỏi nói:“Đừng nói nữa. Hoàng hậu, ngươi và trẫm giống nhau… tim đen, gan đen, máu cũng đen… đều khao khát một chút ấm áp thuần khiết, nhưng định sẵn cả đời không có được.

Đôi mắt hoàng hậu run rẩy, toàn thân như bị rút hết sức lực, ngay cả hơi thở để biện minh cũng chẳng còn.

Trong đại điện lặng ngắt như tờ, hoàng thượng và hoàng hậu đứng đối mặt như hai cái bóng múa rối, lặng câm trong chiếc hộp cung đình to lớn, không còn sinh khí.