Cổ Đại hoàn toàn không thể biện bạch. Nàng đảo mắt nhìn quanh những người có mặt, ánh mắt thậm chí còn dừng lại trên người Bạch Vân Gian, hy vọng có ai đó đứng ra nói giúp mình một câu. Thế nhưng không một ai lên tiếng. Ngay cả đồng minh của nàng – Tiền Bích Thủy – giờ phút này cũng không dám nhìn thẳng, chỉ sợ bị nàng kéo xuống nước. Thái tử thì đã sớm nổi giận đùng đùng, trưng ra vẻ mặt muốn cắt đứt quan hệ ngay lập tức. Nàng rất muốn lôi kéo thêm vài người chết chung, nhưng lại hiểu rất rõ một đạo lý – muốn người khác cứu mình, trước tiên phải giữ được mạng. Nếu lôi cả đồng minh xuống, e là kết cục mới thật sự là toàn quân bị diệt. Ván cờ này, nàng thua thảm hại. May mà vẫn còn một đòn sát thủ cuối cùng. Cổ Đại run rẩy ôm lấy bụng, rơi lệ nói:“Thần thiếp thề lấy tính mạng của đứa bé trong bụng, thần thiếp tuyệt đối không có ý hại tiểu hoàng tử, chỉ là bị gian nhân hãm hại!” Lời này như một tiếng sấm vang rền trong lòng người. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương