Khóe môi Bạch Vân Gian mang theo nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu. Nụ cười ấy dưới bầu trời sao đêm nay còn rực rỡ hơn cả ánh sao, khiến người ta không thể rời mắt. Thế nhưng, điều Sở Nguyệt Ly muốn nghe lại không nằm ở đó.

Nàng truy hỏi lần nữa:“Nếu chàng muốn giúp ta, cứ trực tiếp mở lời xin chiếc vòng gỗ trầm là được, sao lại lén lấy? Hại ta phải băn khoăn mãi, không biết là ai đã lấy đi.

Bạch Vân Gian ung dung giải thích:“Cái gọi là ‘kinh hỉ’, chính là vì bất ngờ mà có. Nếu chuyện gì cũng nói rõ ràng hết, chỉ khiến nàng lo lắng, bồn chồn, mà không còn gì bất ngờ thú vị nữa.

Sở Nguyệt Ly nói:“Lời chàng không sai. Nhưng ta không phải tiểu thư khuê các nào yếu đuối không chịu nổi sóng gió.

Bạch Vân Gian đáp nhẹ:“Nhưng nàng chịu được, ta lại… không nỡ để nàng chịu.