Sở Nguyệt Ly nhìn chằm chằm vào Phạm Lượng, thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua. Mãi đến khi nàng phát hiện lồng ngực cậu khẽ phập phồng, mới gom đủ dũng khí, đưa tay ra thử hơi thở. Tốt rồi… còn sống. Nàng nhẹ tay nhẹ chân kiểm tra toàn thân Phạm Lượng một lượt, ngoài vết bầm tím ở cổ tay thì không có gì nghiêm trọng. Trong lòng nàng mừng như điên, nhưng đồng thời cũng tràn đầy tự trách và nghẹn ngào—bởi người có thể cùng nàng chia sẻ niềm vui này… đã không còn nữa.Nàng làm sao nói ra được sự thật tàn nhẫn đó với Phạm Lượng đây? Sở Nguyệt Ly bế Phạm Lượng ra khỏi rương gỗ, có lẽ do bị gió lùa, cậu bé bất ngờ tỉnh lại. Khi vừa mở mắt đã thấy Sở Nguyệt Ly, cả người cậu lập tức như hóa đá, không dám tin.Cậu dụi mắt liên tục, lại đưa tay chạm vào mặt nàng, sau đó reo lên một tiếng mừng rỡ, lao tới ôm chặt lấy nàng, giọng khàn khàn gọi:“Tiểu thư! Tiểu thư! Sở Nguyệt Ly xoa đầu cậu, khẽ nhắm mắt đáp:“Ta đây, đừng sợ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương