Bạch Vân Gian gần đây rất bận—trên xe thì bận, xuống xe lại càng bận. Khổ nỗi, hắn lại là kiểu người nhịn dục nhiều năm, giờ đột nhiên “phá giới”, bên trong vỏ bọc trầm ổn lạnh nhạt ấy là một linh hồn nhiệt tình đến bốc lửa. Ngay cả khi đang trên đường xử lý công vụ, hắn cũng không quên mang theo Sở Nguyệt Ly làm mấy chuyện không đứng đắn. Trước khi gặp nàng, hắn chưa từng dám nghĩ mình sẽ thế này. Thực ra, vận mệnh đời người đâu phải chỉ dựa vào bản thân là đủ. Ai mà biết được, tại một ngã rẽ nào đó, ta sẽ gặp ai, rồi từ đó va vào nhau, rối ren đến chẳng thể tách rời.

Trong khoang xe, Bạch Vân Gian dùng ngón tay thon dài giúp Sở Nguyệt Ly chỉnh lại y phục, tay dừng lại nơi bụng nàng, lưu luyến không rời.

Sở Nguyệt Ly giữ lấy tay hắn, lười biếng cười hỏi:“Đang mong chờ một sinh linh bé nhỏ à?

Bạch Vân Gian dịu giọng đáp:“Mong chờ sự tiếp nối giữa ta và nàng.

Sở Nguyệt Ly cười híp mắt hứa:“Yên tâm đi, ta nhất định sinh cho chàng mấy đứa liền. Dòng gen như nhà mình mà không sinh nhiều, chẳng phải thiệt thòi cho đất nước lắm sao?