Phong Cương và Đa Bảo lập tức vén rèm xe lên, vội vã nhìn về phía Sở Nguyệt Ly. Lại thấy nàng từ trong lòng Đào công công chậm rãi ngồi thẳng dậy, vô cùng thản nhiên nói:“Đừng thắng gấp như thế, suýt nữa trật cả lưng ta rồi.

Phong Cương và Đa Bảo thấy nàng không có vẻ gì là gặp chuyện, liền thả rèm xuống, tiếp tục đánh xe đi tiếp.

Sở Nguyệt Ly cầm một bình sứ nhỏ, lắc lắc trong tay, cười như không:“Xem ra, nước mắt quả thật là một thứ vũ khí, chuyên công vào lòng người.

Đào công công nhìn nàng, hỏi:“Vậy nên, ngươi dùng nước mắt lừa lấy lòng thương của ta, nhân tiện trộm lại Tịch Gian?

Sở Nguyệt Ly lắc đầu:“Không phải ‘trộm đi’, mà là ‘lấy lại’. Công công, chỉ khác một chữ thôi, mà nghĩa cách cả ngàn dặm đấy.