Bạch Vân Gian trêu ghẹo Sở Nguyệt Ly nhưng cũng chẳng làm gì thực tế cả. Đống công văn chất cao như núi trước mặt, chỉ e có thể chôn sống hắn ngay tại chỗ.

Sở Nguyệt Ly vừa ăn cháo sen, vừa nhìn hắn phê duyệt công văn, không nhịn được trêu:“Có người tình nguyện chôn mình trong vòng tay mỹ nhân, chết ngạt cũng cam lòng; nhưng cũng có người chỉ đành vùi mình trong công văn, suýt nữa bị chôn sống.

Bạch Vân Gian ngẩng đầu, liếc nhìn nàng, đáp:“Không chết ngạt được.

Sở Nguyệt Ly nhướng mày:“Sao vậy? Lục vương gia lại thích cái vòng ngực có thể khiến người ta chết ngạt ư?

Bạch Vân Gian cười:“A Nguyệt ra sao, bản vương liền thích y như vậy, không chọn không kén, cứ theo nàng làm chuẩn.