Máu của Sở Mạn Nhi loang ra mặt đất, vẽ nên một dòng suối đỏ nhỏ, tựa như quỹ đạo vận mệnh cả đời của nàng — dù có vặn vẹo thế nào, cuối cùng vẫn phải bám chặt lấy Sở phủ, không thể thoát ra. Nước tiểu của Sở đại nhân men theo ống quần chảy xuống, cũng chảy thành một dòng suối đục ngầu, bốc mùi tanh nồng — chẳng khác nào cả cuộc đời ông, khiến người ta khinh bỉ. Sở Nguyệt Ly không hề làm bị thương Sở đại nhân, nhưng đã dọa ông sợ đến vỡ mật. Sau khi hoàn hồn, ông mới nhận ra mình không bị đâm, nhưng sĩ diện đã mất sạch, lại thêm đau lòng tột độ — bởi trong tất cả con cái, người ông thương nhất chính là Sở Mạn Nhi. Sở đại nhân điên cuồng gào khóc, khiến những kẻ không rõ đầu đuôi cũng phải xót xa thở dài. Ông định ôm xác con gái, nhưng Sở Nguyệt Ly lại trực tiếp ra lệnh cho Phong Cương kéo thi thể của Sở Mạn Nhi đi. Sở đại nhân tức đến trào máu, chỉ vào Sở Nguyệt Ly mắng chửi:“Con đĩ! Con đĩ thối tha! Đồ đĩ thối tha! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương