Sở Nguyệt Ly hỏi thẳng: “Ngươi có biết, Cổ Đại chính là Đông Nguyệt Thiên Tôn của ‘Khế Y Giáo’ không? Đào công công thành thật đáp: “Không biết, nhưng từng nghi ngờ thân phận của Cổ Đại. Người đàn bà đó… không hề tầm thường, che giấu quá sâu. Hắn nhếch môi cười, “Một nữ nhân như vậy, ngươi tưởng ai cũng có thể thu phục được sao? Thái tử chỉ là một con rắn độc giả nhân nghĩa, chẳng nên trò trống gì; Nhị vương gia thì bệnh nặng quanh năm, ngồi dậy còn khó; Tứ vương gia đúng là có vài phần giống đương kim hoàng thượng, thủ đoạn cũng có, tâm cũng đủ độc, nhưng lại thiếu khí độ và năng lực khiến người thật lòng tâm phục; Ngũ vương gia thì chỉ là tên háo sắc tham ăn vô dụng; chỉ có Lục vương gia — trừ việc đôi chân không tiện, ngươi nghĩ hắn có chuyện gì là không làm được? Sở Nguyệt Ly nghe xong lại bật cười: “Ngươi đánh giá Vân Gian cao như thế, ta thật lòng cảm thấy vui thay cho hắn. Nhưng theo cách ngươi nói, Cổ Đại là kiểu nữ nhân dù bị Vân Gian đánh gãy một chân cũng vẫn chết theo hắn à? Ngươi thật không hiểu phụ nữ thù dai thế nào đâu. Đào công công nói: “Vậy ngươi hiểu đàn ông đến đâu? Biết bọn họ có thể giấu sâu tới mức nào không? Sở Nguyệt Ly bị nghẹn họng, nhất thời không biết nên đáp lại ra sao. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương