Trong tư thất, Sở Nguyệt Ly gọi Thất Huyền đến, muốn hắn giúp mình xử lý vết thương cho Đào công công. Thất Huyền chỉ liếc nhìn Đào công công một cái, liền lập tức cúi đầu, giọng nói không được tự nhiên: “Đây… đây là… Đào công công sao? Âm cuối khẽ run, rõ ràng có phần khẩn trương. Sở Nguyệt Ly không để ý lắm đến biểu hiện của Thất Huyền, chỉ cảm thấy giọng hắn hơi kỳ lạ, khi quay đầu nhìn lại thì thấy Thất Huyền đã khôi phục vẻ bình tĩnh, chỉ cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì. Sở Nguyệt Ly thu hồi ánh mắt, nhìn gương mặt trông như thiếu niên mười bảy mười tám của Đào công công, nói: “Là ông ấy đấy. Trên người có thương tích, ngươi xử lý qua loa thôi, rắc ít kim sang dược là được. Thất Huyền định nói gì đó, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, đáp: “Vâng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương