Sở Nguyệt Ly mồm miệng lợi hại, còn Lam Lận thì đóng vai tiểu nhân đáng yêu vô cùng ăn ý, khiến thái tử tức đến nỗi mặt mũi méo xệch. Hắn gầm lên:“Vô lễ! Các ngươi dám vu khống bản thái tử?!

Sở Nguyệt Ly hét còn to hơn:“Ngươi dám vu hãm bản quận chúa, chẳng lẽ bản quận chúa lại không được nói vài câu thật lòng sao?! Hỏi thử mọi người ở đây xem, có ai không nghĩ ngươi đang mưu đồ bức cung?!

Thái tử đưa mắt nhìn quanh, thấy trong ánh mắt của một số người là sự hào hứng muốn lập công, còn số khác thì không dám nhìn thẳng, sợ bị kéo vào làm vật hy sinh.

Lam Lận lại phụ họa:“Phải đó! Quá đúng rồi đó!

Thái tử tức đến muốn thổ huyết, rút ánh nhìn về, sắc mặt đen như đáy nồi. Hắn nghiến răng nói:“Bản thái tử đường đường chính chính, tâm không thẹn với trời, nhật nguyệt chứng giám, tuyệt đối không phải mưu nghịch! Còn ngươi, nhiều lần lộng hành trong cung, có ý đồ hành thích phụ hoàng, lại còn làm bị thương trắc phi của ta! Giờ lại dây dưa với chất tử nước Ỷ, có ý đồ bán nước! Hôm nay, bản thái tử tuyệt không tha ngươi! Người đâu, bắt nàng lại!