Sở Nguyệt Ly vuốt ve chiếc vòng trên tay, chậm rãi buông tay áo xuống, ánh mắt đảo quanh gian phòng, cuối cùng dừng lại ở hàng lồng đèn giấy lớn treo giữa sảnh. Nàng lớn tiếng gọi:“Người đâu, bản quận chúa đói rồi! Dọn cơm, dâng rượu ngon thịt quý lên cho ta!

Không một ai đáp lời.

Sở Nguyệt Ly bước đến cửa, đá tung cửa ra, túm lấy cổ áo của vệ úy trưởng, quát lớn:“Lão nương muốn ăn cơm! Nghe rõ chưa? Nếu còn không mang cơm đến, ta sẽ ăn thịt người đấy!

Vệ úy trưởng nào dám xem nhẹ danh tiếng “dữ dằn của nàng, lập tức gật đầu lia lịa, sai một tên thị vệ đi chuẩn bị đồ ăn.

Thị vệ xách hộp cơm đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng một nữ nhân gọi khẽ. Nhìn qua, thì ra là một tiểu cung nữ xinh đẹp đang khập khiễng, như thể trẹo chân.