Bạch Vân Gian vẫn chưa tỉnh lại.Hắn giống như một mỹ nam đang chờ được chân ái đánh thức bằng một nụ hôn.

Sở Nguyệt Ly đẩy hắn mãi mà không thấy động tĩnh gì. Nàng khẽ run tay, gượng nở nụ cười:“Chắc hắn mệt rồi, mọi người giải tán đi.

Không ai nhúc nhích.

Phong Cương và Thích Bất Nhiên đều lo lắng nhìn nàng.

Cố Cửu Tiêu nói:“Độc hắn trúng... vẫn chưa giải à? Cái tật hay buồn ngủ này nhìn thì chẳng nghiêm trọng, nhưng kéo dài cũng không ổn đâu…