Sở Nguyệt Ly đuổi theo đến tận bên ngoài tường, nhưng chỉ thấy ống pháo hoa đã bắn hết, người thì chẳng thấy đâu. Trong không khí lẫn mùi khét sau khi pháo hoa tàn lụi, có một thứ gì đó hoang vắng len lỏi vào lòng người. Phong Cương theo sát bên nàng, ngửi ngửi trong gió, hỏi:“Muốn đuổi theo không? Sở Nguyệt Ly đáp:“Giống như gọi mãi người đang giả vờ ngủ cũng không tỉnh, thì cũng chẳng bao giờ đuổi kịp người cố ý lẩn tránh. Về thôi. Hai người quay người rời đi. Trong bóng tối, Đào công công kéo sụp mũ áo choàng, lặng lẽ biến mất vào đêm tối. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương