Sở Nguyệt Ly từ huyện chủ được thăng lên quận chúa, phẩm cấp tòng nhất phẩm. Tin tức ấy vừa truyền ra khỏi cung, lập tức khiến cả triều chấn động. Ít nhất, trong mắt toàn bộ hoàng thân quốc thích, ai ai cũng tin chắc một điều — hoàng thượng không ưa gì Sở Nguyệt Ly. Thế nhưng giờ lại là thăng chức, ban thưởng, tán dương... Nhìn thế nào cũng chẳng giống ghét bỏ. Vậy là thế nào? Chúng nhân ngẫm mãi vẫn không thông. Sở phủ biết được tin này, chẳng khác nào khổng tước xoè đuôi, lập tức xốc lại tinh thần. Sở đại nhân sau khi trưởng công chúa qua đời vốn định bỏ trốn, nhưng khổ nỗi cả kinh thành đang truy bắt hung thủ, chưa chạy được một phố đã phải quay đầu. Mấy hôm nay sống trong cảnh gió thổi cỏ lay, thật không ngờ lại có thể đợi được một tin tốt thế này. Sở đại nhân suýt chút nữa vui đến rơi lệ. Sở phủ tức khắc bận rộn, chuẩn bị mở tiệc ăn mừng cho Sở Nguyệt Ly — nhưng tìm khắp phủ… không thấy bóng nàng đâu cả. Sở Nguyệt Ly ở đâu? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương