Đại tướng quân thoáng do dự.Hoàng thượng lập tức nhân đà thúc ép:“Hổ phụ sinh hổ tử. Để Phiêu Kỵ đại tướng quân trấn thủ biên cương, còn Thượng Quan Kình thì lưu lại bên cạnh trẫm, phong làm Định Viễn tướng quân, chuẩn cho hành tẩu trước ngự tiền.
Chức Định Viễn tướng quân chỉ là chánh ngũ phẩm, thoạt nghe không bằng nhất phẩm cao quý, giữa còn cách mấy bậc, nhưng với một người chưa có công trạng như Phong Cương, đây đã là đặc ân hiếm có.
Đại tướng quân thừa hiểu, hoàng thượng quyết ý dùng ông để trấn giữ biên thùy, song lại không yên tâm, nên mới giữ lại đích tử làm con tin. Thủ đoạn ấy, đời đời đế vương đều từng dùng, ông cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ thầm than một tiếng trong lòng.
Đại tướng quân đang thời sung sức, chứ chẳng hề “già nua như chính miệng ông nói. Có thể vì lưu luyến quyền thế, cũng có thể vì yên ổn bách tính, vì tiền đồ của Phong Cương, hoặc vì chính sự an toàn của bản thân, tóm lại, ông đã đồng ý.
Ông quỳ xuống, lớn tiếng:“Thần, tạ ơn long ân.