Sở Nguyệt Ly không quên liếc mắt ra hiệu với Lam Lận và Phong Cương, đưa hai người cùng rời đi. Tứ hoàng tử nhìn theo, như lẩm bẩm một mình:“Lục đệ đúng là rồng trong loài người, còn Độ Giang huyện chủ cũng chẳng phải kẻ tầm thường. Thái tử nghe vậy, nở nụ cười thuần khiết đáp lời:“Tứ đệ nói rất có lý. Thái tử phi lại cười nhạt một tiếng:“Chỉ tiếc là chân tay không tiện, đi đứng chẳng mấy vững vàng. Thái tử cau mày, quát khẽ:“Chớ ăn nói hàm hồ! Thái tử phi cúi đầu, giọng ngoan ngoãn:“Nô. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương