Bị Sở Nguyệt Ly trêu ghẹo, Cố Cửu Tiêu lập tức tim run rẩy. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu hắn không được nghe A Ly đùa giỡn? Đã bao lâu rồi nàng không còn bắt nạt hắn nữa? Ngứa quá! Toàn thân không chỗ nào không ngứa! Trời mới biết, mỗi lần giữa đêm tỉnh giấc, hắn đều ước nàng có thể ở bên mình, cho dù là đánh hắn một trận cũng được. Những lúc như thế, hắn chỉ có thể dựa vào mối thù sâu đậm để tạm thời xua đi nỗi cô đơn và lạnh lẽo.

Cố Cửu Tiêu nhìn Sở Nguyệt Ly cùng gã tạp kỹ giao đấu, đôi mắt nóng bừng.

Sở Nguyệt Ly hiểu rõ, lần này dù thế nào cũng không thể để gã tạp kỹ trốn thoát. Lão già này quá giảo hoạt, sơ ý một chút là lại ẩn mình trong lốt kẻ khác. Hơn nữa, chuyện “thả hổ về rừng”, một lần là quá đủ, không thể để bản thân chuốc thêm phiền toái! Vì sự trong sạch, cũng vì báo thù, nàng đã thật sự quyết tâm lần này phải ra tay.

Nàng nắm chặt dao găm, dốc toàn lực, cuối cùng cũng để lại trên người gã tạp kỹ từng vết thương. Dù không thể một đao chí mạng, nhưng cũng khiến hắn nổi giận điên cuồng.

Ngay khi quay người, gã tạp kỹ ngậm lấy một chiếc còi nhỏ và thổi mạnh.