Trong phòng, không khí dịu dàng như ngọn gió đầu xuân.

Khi Cố Cửu Tiêu bước vào, thấy Cố Hỉ Ca rực rỡ như hoa, trong lòng hắn trào dâng cảm xúc phức tạp – vừa luyến tiếc, vừa tự hào. Đây là muội muội của hắn, rạng rỡ chói mắt, là người mà bất cứ gia đình nào cũng mong đợi có được.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, dịu giọng hỏi:“Làm sao mà chu môi thế kia? Không vui à?

Cố Hỉ Ca ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi lại:“Nhị ca, nếu muội lấy chồng rồi, huynh có thấy cô đơn không?

Cố Cửu Tiêu hơi sững lại, đáy lòng như có dòng suối ấm chảy qua. Hắn tiện tay cầm lấy một cây trâm cài vào tóc nàng, cười khẽ:“Muội không ở trong phủ, ta tự do tự tại chẳng phải càng khoái hoạt sao?