Ngũ vương gia đau đến muốn giết người. Nhưng trong lòng hắn vẫn giữ lại chút lý trí: hắn biết nếu giờ mà đụng đến Sở Nguyệt Ly, thì khi tên “Lục quỷ tử kia quay về, chắc chắn hắn sẽ không yên thân. Hơn nữa, muốn xử lý Lam Lận cũng đâu cần gấp trong nhất thời. Hổ còn có lúc ngủ gà ngủ gật, hắn không tin Sở Nguyệt Ly có thể suốt ngày kè kè bên Lam Lận như thế. Với lại, lão Lục kia vốn là kẻ ghen tuông, mà Sở Nguyệt Ly cứ ra mặt bảo vệ Lam Lận mãi như vậy, hai người sớm muộn gì cũng tan vỡ! Trong đầu đã có tính toán, ngũ vương gia liền gật đầu, tỏ ý muốn nghe tiếp. Sở Nguyệt Ly làm ra vẻ thần bí, bảo hắn cho lui tất cả tùy tùng, rồi thấp giọng nói:“Chuyện này hệ trọng, vốn không nên tiết lộ. Nhưng vì thân thể của ngũ vương gia, ta đành phải nói thật. Ngũ vương gia lập tức bị khơi lên tò mò, hỏi dồn:“Nói mau! Là chuyện gì?! Sở Nguyệt Ly nói:“Nhưng ngài phải hứa với ta, nếu… nếu thực sự có cách chữa khỏi, thì không được tính toán với Lam Lận nữa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương