Trên cổ áo của Lam Lận thêu hoa văn bạc giao nhau, cổ dài như thiên nga, lụa mỏng che mặt như làn sương thần tiên lượn lờ, khiến người ta không khỏi mơ tưởng. Mỹ nam cụp mắt, hàng mi được kẻ nhũ vàng, đuôi mắt nhuộm sắc đào hồng, cả người như rượu ngon ủ lâu, mê hoặc khôn tả. Mái tóc đen nhánh được búi nửa, xõa nửa. Phần búi cài một cây trâm ngọc trắng dài, đầu trâm chạm khắc đóa hải đường tinh xảo, e ấp nở giữa mái tóc đen tuyền, nhìn thoáng qua như có thể ngửi thấy hương thơm dìu dịu.
Lam Lận bước từng bước dưới ánh mắt chăm chú của bao người, tiến đến bên cạnh Bạch Vân Gian và Sở Nguyệt Ly đang dùng bữa. Hắn mỉm cười cúi đầu, tháo lụa che mặt xuống, hành lễ:“Bái kiến thê chủ, Lục vương gia.
Trong lòng Sở Nguyệt Ly âm thầm thở dài: Lam Lận xưa kia giả nữ đã khiến bao nam tử thần hồn điên đảo, nay đổi lại nam trang, nhìn thế nào cũng giống nữ giả nam, càng thêm phần phong nhã mê người. Quả thật… là một mối họa mà.
Thấy Bạch Vân Gian không nói lời nào, miếng bánh trong miệng Sở Nguyệt Ly bỗng trở nên chua xót. Nàng sợ bầu không khí gượng gạo, vội nuốt xuống, mở miệng:“Đừng gọi thê chủ, ta với ngươi không có cái duyên đó. Mắt ngươi cũng tinh thật, nhìn ra chúng ta ngồi đây cơ đấy.
Lam Lận ngoan ngoãn đáp:“Vừa rồi ở trên lầu, Lận nhi đã nhìn thấy hai vị.