Sở Nguyệt Ly như một con mèo đen ưu nhã, lặng lẽ luồn lách vào phủ Ngũ vương gia, cuối cùng cũng tìm được Ngũ vương gia đang ngủ say như chết.Nàng tránh khỏi thị vệ, vòng qua đám nha hoàn canh đêm, tiến đến bên giường, rắc chút mê hương, sau đó…
Rút dao găm, cạo sạch từng hàng lông mày, lông mi, râu mép, cả tóc trên đỉnh đầu của Ngũ vương gia… rồi nàng lật chăn lên, chuẩn bị “xuống tay” tiếp phần dưới.
Ngay lúc ấy, Bạch Vân Gian – người bám theo phía sau – rốt cuộc không nhịn được, khẽ khụ một tiếng, nói:“Phía dưới thì… cứ để lại đi.
Tay Sở Nguyệt Ly khựng lại, nàng chậm rãi buông chăn xuống, thu dao lại, quay đầu nhìn hắn, mỉm cười:“Ta chỉ muốn xem hắn mặc quần lót kiểu gì thôi mà.Nàng bước đến bên hắn, thì thầm trêu chọc:“Chàng theo dõi như vậy, không được quang minh chính đại cho lắm đâu.
Bạch Vân Gian nắm lấy tay nàng, nói:“Không phải theo dõi, là đến đón nàng đi ăn sáng. Đi thôi, trời sắp sáng rồi.