Ngũ vương gia chắc như đinh đóng cột rằng không ai dám đến cướp người khỏi tay hắn. Nhưng không ngờ, đúng lúc hắn đang sỉ nhục Lam Lận, thì Sở Nguyệt Ly đến. Phong Cương, Mộc Thanh, Đa Bảo, Kiêu Ất theo sát phía sau. Sở Nguyệt Ly chống gậy, đi từng bước vững vàng vào tầm mắt của Ngũ vương gia, có Mộc Thanh và Kiêu Ất mở đường phía trước. Ngũ vương gia giật bắn người, lập tức vơ vội lấy quần áo che thân, định quát mắng, nhưng vừa thấy người tới là Sở Nguyệt Ly thì khí thế lập tức hạ xuống. Bởi lẽ, chỉ mới hai hôm trước, hai mụ ma ma từng động tay với Sở Nguyệt Ly trong cung Thái hậu đã chết bất đắc kỳ tử. Điều khiến Thái hậu đau lòng đấm ngực dậm chân là chậu mẫu đơn bà nuôi bao năm cũng bị người ta rắc muối, héo rũ trong một đêm. Thái hậu biết là Bạch Vân Gian làm, nhưng hoàn toàn không có chứng cứ. Bà ta giận đến phát đau đầu, đã nằm liệt trên giường hai ngày nay. Ngũ vương gia quát lớn:“Ngươi ngươi ngươi... ngươi vào đây làm gì?! Mau cút ra! Không thấy bổn vương đang bận à?! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương