Bạch Vân Gian thật sự muốn Lam Lận đâm đầu chết quách cho rồi!Một kẻ như vậy—nói là đàn ông thì không giống đàn ông, nói là đàn bà lại đúng thật là đàn ông.Thế nhưng... muốn cứu được Sở Nguyệt Ly, lại thật sự cần đến màn khóc lóc ăn vạ đòi chết của Lam Lận. Chuyện như thế, Bạch Vân Gian tự biết cả đời này hắn cũng chẳng thể học nổi, càng chẳng thể làm được.

Bạch Vân Gian hạ giọng nói:“Chặn lại.

Phong Cương biết câu này là nói với mình, liền lập tức bước lên, lấy ngực chắn đầu Lam Lận đang lao đến.Lam Lận lập tức đổi hướng, định đâm vào góc bàn. Phong Cương vươn tay túm lấy cổ áo hắn, Lam Lận vùng vẫy như cá mắc cạn, không chịu yên, kết quả là… cảnh xuân trước ngực phô bày lồ lộ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lam Lận vừa giãy vừa khóc gào:“Thả ta ra! Thả ta ra! Cho ta chết đi! Một nam nhân đã mất danh tiết thì còn sống làm gì?! Không thấy nhục nhã sao?!

Bạch Vân Gian: “…Phong Cương: “…