Cú đá “thiên ngoại phi tiên của Hoàng thượng trong ngày hôm đó khiến không ít người trong ngoài hoàng cung trằn trọc suốt đêm không ngủ. Vậy mà Hoàng thượng, sau khi đã tự định đoạt kết cục, lại ung dung kéo Bạch Vân Gian ra chơi cờ. Ánh sáng của dạ minh châu đan xen với ánh đèn cung đình, phản chiếu lên gương mặt và y phục hai người, tựa như khung cảnh phồn hoa mộng ảo, vừa không chân thật, lại vừa cực kỳ hoa lệ. Bạch Vân Gian hoàn toàn không có lòng dạ đâu để đánh cờ với phụ hoàng, tâm trí hắn đã bay đến chỗ Sở Nguyệt Ly từ lâu. Hoàng thượng nhìn ra sự bối rối nơi hắn, còn trêu chọc:“Hôm nay nước cờ của ngươi thật loạn. Huyện chủ Độ Giang bên kia, không cần lo. Trẫm đã phái thị vệ canh gác nghiêm ngặt, kẻ thường không dễ gì tiếp cận. Lời “không dễ tiếp cận này, vừa là để ngăn kẻ ác đến hại nàng, cũng đồng thời chặt đứt hi vọng của Bạch Vân Gian—không cho hắn phái người đưa thuốc hay cứu nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương