Lời của Hoàng thượng giống như mọc cánh, lan ra khắp ngóc ngách phủ Cố, khiến đại nhân nhà họ Sở đang lẩn trốn trong góc cũng sợ đến hồn phi phách tán. Hắn tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc Đào công công đột nhiên xuất hiện đêm qua, cùng với khuôn mặt giận tím tái đến mức mặt nạ cũng không che nổi, đã khiến hắn khiếp đảm khôn nguôi. Đầu cúi gằm, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, dáng vẻ trông cực kỳ hoảng loạn. Sau khi buông ra lời cảnh cáo nặng nề, Hoàng thượng liền rời đi. Dù sao, ngài cũng không thể rời khỏi hoàng cung quá lâu, tránh sinh biến. Đào công công tiễn Hoàng thượng lên xe ngựa, Hoàng thượng xoay xoay nhẫn ngọc, thản nhiên nói:“Đưa Sở Nguyệt Ly vào cung, trẫm muốn đích thân thẩm vấn. Đào công công vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, cúi đầu đáp:“Tuân chỉ. Hoàng thượng khẽ cong khóe môi cười nhạt:“Ngươi từng nghĩ hai người có hôn ước, nên vẫn thiên vị nàng. Lần này… sẽ không còn tư tâm nữa chứ? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương