Cố Cửu Tiêu thấy mọi việc đã đến nước này, lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, như thể chỉ trong một cái búng tay, hắn đã hoàn tất quá trình lột xác.
Hắn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng quấn quanh lòng bàn tay Cố Hỉ Ca, băng bó vết thương cho nàng, rồi nói:“Đào công công từng điều tra hung thủ sát hại huynh trưởng của bản hầu, rốt cuộc cũng chẳng đi đến đâu. Giờ lại phụng mệnh truy bắt thích khách sát hại mẫu thân. Bản hầu suy đi tính lại, vẫn thấy tự mình đuổi theo kẻ thủ ác mới là thỏa đáng nhất.
Cố Hỉ Ca nghe nói chiếc trâm ấy có liên quan đến thích khách, liền nhìn kỹ lại, chợt nhận ra—chính là trâm cài của Sở Nguyệt Ly. Hôm nàng cùng Sở Nguyệt Ly dạo phố, đối phương đã cài đúng chiếc trâm này.
Hô hấp Cố Hỉ Ca khựng lại, bản năng siết chặt tay Cố Cửu Tiêu, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng cuối cùng chỉ cắn chặt môi, nuốt trọn nghi ngờ, cố gắng đè nén trong lòng.
Cố Cửu Tiêu cảm nhận được sự căng thẳng của muội muội, liền siết nhẹ tay nàng, như một cách an ủi, mong nàng tạm thời yên lòng. Nhưng chính sự siết tay này đã khiến vết thương rướm máu, đỏ thẫm qua lớp khăn, nhỏ từng giọt xuống đất.