Dù có nghĩ thế nào, Cố Cửu Tiêu cũng không ngờ, chỉ vì đuổi theo một người mà về chậm một chút... vậy mà… từ nay về sau, hắn không còn có thể nói chuyện với mẫu thân, không còn được nghe bà cố chấp cãi lý, không còn thấy nụ cười dịu dàng hiếm hoi của bà, không còn nghe tiếng mắng trách đầy yêu thương, không còn ai lo liệu cho hắn quần áo giày dép xuân hạ thu đông… Từ nay về sau… Mãi mãi không còn nữa… Hắn… mãi mãi không thể hiếu thuận với bà được nữa… Nhưng bất kể Cố Cửu Tiêu có bao nhiêu không tin nổi, thân thể Trưởng công chúa đã dần trở nên lạnh lẽo—ấy chính là ranh giới giữa sống và chết, là khoảng cách không thể chạm đến hơi ấm từng có. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương