Không ai có ý kiến gì nữa, chiếc bè tre cứ thế hướng về phía ánh trăng mà đi. Đêm nay trăng tròn hơn hẳn, trong suốt như được nước gột rửa. Treo lơ lửng giữa bầu trời xanh thẫm, trông đẹp như một lớp nhung mềm mại. Bạch Vân Gian đứng giữa bè tre, áo bào bay phấp phới, tựa như tiên nhân giẫm nước mà đến. Kiêu Ất hiểu rõ thói quen của hắn, biết khi đứng thì không cần ai đỡ, bèn lùi ra phía trước, cùng Bính Văn phối hợp giữ cho bè tre ổn định hơn. Đôi mắt hắn lại dừng trên người Sở Nguyệt Ly, rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi. Phải nói thật, khi gặp lại Sở Nguyệt Ly, suýt nữa thì hắn không nhận ra. Hắn kinh ngạc trước sự thay đổi của nàng, có thể nói là long trời lở đất. Sở Nguyệt Ly biết Kiêu Ất đang ôm một bụng thắc mắc, nhưng nàng vốn thù dai, nên cứ giả bộ không quen biết, đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn. Bạch Vân Gian cũng tò mò, muốn biết tại sao một tiểu thôn nữ lại có thể xuất hiện ở Đế Kinh, liền tiện tay ném chiếc túi hương trong tay về phía Kiêu Ất, thành công thu hút ánh mắt của Sở Nguyệt Ly sang hắn. Kiêu Ất biết túi hương này là của Sở Nguyệt Ly, nhưng không hiểu vì sao chủ tử lại ném nó cho mình? Dù thế nào đi nữa, chắc chắn không phải muốn hắn tham mấy lượng bạc này đâu nhỉ? Kiêu Ất nắm chặt túi hương, nhìn Sở Nguyệt Ly, trông có chút gượng gạo. Sở Nguyệt Ly nhướng mày, chậm rãi nói: “Ngươi là ‘ngàn vàng không đổi’, chắc không đến mức tham mấy con cá bạc nhỏ bé của ta đấy chứ?” Kiêu Ất đỏ mặt, lập tức ném túi hương trả lại cho nàng, nói dứt khoát: “Trả ngươi!” Sở Nguyệt Ly đón lấy, cẩn thận cột lại bên hông. Kiêu Ất do dự một chút, rồi hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?” Sở Nguyệt Ly đáp thẳng thừng: “Đến tìm ngươi đòi tiền.” Cơ mặt Kiêu Ất co rút, hắn nhìn về phía Bạch Vân Gian, rồi lại nhìn Sở Nguyệt Ly, trong lòng thầm kêu: Không thể nào chứ? Ngàn dặm xa xôi truy đuổi chỉ để đòi bạc của chủ tử sao? Nhưng nếu không phải, vậy tại sao nàng lại xuất hiện trên tảng đá quái dị kia? Kiêu Ất cảm nhận sâu sắc sự khó xử khi nợ tiền người khác! Bính Văn vừa chống bè tre, vừa quan sát mọi chuyện xung quanh. Hắn không khỏi kinh ngạc khi thấy Sở Nguyệt Ly dễ dàng nắm thóp được Kiêu Ất. Người như Kiêu Ất, tuy có hơi mang dáng vẻ giang hồ, lại nói hơi nhiều, nhưng chưa bao giờ là kẻ không có đầu óc. Vậy mà chỉ với một câu nói, nàng đã khiến hắn lúng túng không biết làm sao?! Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Ban đầu hắn nghĩ chủ tử sẽ giết nữ tử thân phận không rõ ràng mà còn cố ý tiếp cận này, nào ngờ nàng lại là chủ nợ. Đã vậy còn rất có bản lĩnh, thậm chí còn có thể ngồi cùng bè với chủ tử. Dù đó có phải là chủ ý của nàng hay không, thì có thể chung bè với Bạch Vân Gian, cũng đã là một vinh hạnh lớn lao. Kiêu Ất rất muốn ứng trước hai mươi lượng bạc để trả nợ cho Sở Nguyệt Ly, nhưng khổ nỗi ánh mắt chủ tử đã lướt qua, như thể đang nhắc nhở cái gọi là “ngàn vàng không đổi“. Dù có cho hắn mười cái gan, hắn cũng không dám trái ý chủ tử! Kiêu Ất bỗng nhận ra, chủ tử xưa nay vô cùng hào phóng, vậy mà từ sau khi gặp tiểu thôn nữ này, lại bắt đầu trở nên so đo tính toán. Hắn nghĩ kỹ, chắc hẳn là do nàng đã đem một phụ nhân độc ác đến tặng cho chủ tử, lại còn muốn nhận chủ tử làm gia gia, chọc giận chủ tử rồi! Kiêu Ất cuối cùng cũng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hỏi Sở Nguyệt Ly: “Ngươi làm sao mà biết ta là ai?” Sở Nguyệt Ly nhàn nhạt đáp: “Ngươi là tinh linh dơi.” Kiêu Ất nghẹn họng: “Chúng ta có thể không nhắc đến chuyện đó nữa được không?” Sở Nguyệt Ly gật đầu nghiêm túc: “Được, tinh linh dơi, ta sẽ cố gắng.” Kiêu Ất cười khan, lập tức đổi chủ đề: “Vậy tại sao ngươi lại ở trên tảng đá quái dị đó?” Sở Nguyệt Ly biết chuyện này cần phải nói rõ ràng, nếu không để xảy ra hiểu lầm thì không hay chút nào. Nàng liền giải thích: “Tối nay ta ngủ tại tịnh viện trong Tĩnh Nhược Tự, nhưng không biết tại sao, vừa tỉnh dậy đã thấy mình trôi nổi giữa hồ rồi.” Kiêu Ất trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên lộ vẻ sáng tỏ, kinh ngạc thốt lên: “Thì ra là ngươi!” Sở Nguyệt Ly nghi hoặc hỏi: “Ý gì?” Kiêu Ất biết có một số chuyện không thể nói thẳng, liền đổi cách diễn đạt: “Ta nghe mấy hòa thượng trong Tĩnh Nhược Tự nói, hôm nay có một cô nương đi xin quẻ, bốc được một quẻ đại hung, khắc chồng. Cô nương ấy rất thông minh, nhìn thấu quỷ kế của tên hòa thượng giả mạo kia, bắt hắn cũng phải rút một quẻ. Kết quả cũng là đại hung, khắc chồng. Hahaha... Hahahaha...” Vừa nói xong, hắn liền cười phá lên. Sở Nguyệt Ly mỉm cười, lơ đãng nói: “Người Đế Kinh đúng là nhân tài xuất chúng, ngay cả cách đối phó người khác cũng phải phối hợp với Phật pháp cao thâm.” Lời này, dùng từ không hẳn chính xác, nhưng lại châm chọc vô cùng! Kiêu Ất suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nói như vậy, kẻ ra tay với cô nương tối nay, hẳn có liên quan đến tên hòa thượng kia.” Hắn chợt hỏi: “Cô nương đã có hôn ước rồi sao?” Sở Nguyệt Ly nhìn Kiêu Ất, lần đầu tiên cảm thấy người này cũng khá thông minh. Ít nhất, hắn có thể từ hai chuyện mà suy đoán ra trọng điểm. Sở Nguyệt Ly băn khoăn không biết có nên giả vờ làm tiểu thư khuê các e thẹn hay không. Dù sao, nữ nhi gia khi nói đến chuyện này thường sẽ xấu hổ. Nhưng không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến việc phải tỏ ra thẹn thùng trước mặt Bạch Vân Gian, nàng liền... không thoải mái chút nào. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thản nhiên đáp: “Trong nhà chưa từng nhắc đến chuyện này.” Kiêu Ất cân nhắc: “Có thể là hôn sự của cô nương đã cản đường kẻ khác.” Sở Nguyệt Ly nhìn ánh trăng, khẽ thở dài, giọng điệu có vẻ cảm khái: “Đế Kinh đúng là nơi rồng rắn lẫn lộn, cách giết người, trốn nợ cũng muôn hình vạn trạng. Lại thêm cái vẻ đạo mạo đoan chính bề ngoài, đúng là phòng không nổi.” Kiêu Ất gật đầu đồng tình. Nhưng ngay sau đó, khi bắt gặp ánh mắt của chủ tử mình, hắn liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, như thể cú gật đầu vừa rồi không đúng chỗ. Nghĩ kỹ lại, hắn mới ngộ ra—— Khoan đã! ‘Trốn nợ’?! Đây chẳng phải là đang bóng gió nhắc nhở chủ tử hắn hay sao? Trời ơi! Quả nhiên gan lớn! Trời ơi! Quả nhiên nợ nần không dễ trả! Bạch Vân Gian hờ hững nói: “Cô nương có vẻ hơi có thành kiến với người Đế Kinh. Người ta vẫn bảo ‘uống nước nhớ nguồn’. Chắc là cô nương chưa uống đủ nước Đế Kinh, nên chưa hiểu được tấm lòng hiếu khách của người nơi đây.” Giọng điệu hắn đột nhiên thay đổi: “Kiêu Ất, ném nàng xuống đi, để nàng uống cho đủ.” Kiêu Ất lập tức cảm thấy mình vừa nói sai, gật đầu sai, cười sai nốt, cho nên mới bị giao cho cái nhiệm vụ đáng sợ này! Chết rồi! Sở Nguyệt Ly cũng không ngờ, vị Lục Vương này nói trở mặt là trở mặt ngay! Ban đầu bảo đưa nàng một đoạn, thế mà bây giờ lại định cho nàng “uống nước nhớ nguồn”?! Đừng tưởng nàng không hiểu nghĩa câu này, được không?! Thấy Kiêu Ất sắp ra tay, Sở Nguyệt Ly hít sâu một hơi, vội nói: “Khoan đã! Ta tự làm!” Nói rồi, nàng nhún người bật lên cao, nhưng không nhảy xuống nước mà lại đáp xuống mép bè tre, khiến nó chao đảo mạnh. Bạch Vân Gian vốn bị thương ở chân, đứng vững được lâu như vậy đã là không dễ dàng gì. Nay bị nàng làm chòng chành, lập tức mất thăng bằng. Bính Văn vội vàng rút sào trúc khỏi nước, đưa đến cho Bạch Vân Gian vịn vào để đứng vững. Sở Nguyệt Ly lại tiếp tục bật lên, định tái diễn chiêu cũ. Nhưng lần này, Bạch Vân Gian đã mượn lực từ sào trúc, tung người xoay một vòng—— Trực tiếp đá nàng xuống nước! Kiêu Ất và Bính Văn sững sờ há hốc mồm! Chủ tử bọn họ đã bao nhiêu năm không tự mình động thủ—— không, là động chân đá người rồi chứ?! Từ sau khi chân phải của chủ tử có vấn đề, hắn chưa từng đá ai cả. Mà hôm nay, hắn không chỉ đá, mà còn là lần thứ hai đá Sở Nguyệt Ly!