Sau bữa cơm chay, Sở Hương Lâm không nhịn được nữa, muốn ra ngoài chơi. Sở phu nhân biết có kẻ muốn đối phó Sở Nguyệt Ly, suy đoán rằng những kẻ đó sẽ không bỏ qua cho Sở gia, nên sai Quy Như đi từng phòng cảnh báo, không ai được phép bước ra ngoài nửa bước. Nếu trái lệnh, trở về phủ sẽ bị gia pháp trừng trị! Sở Hương Lâm đành từ bỏ ý định, chán nản ngồi lì trong phòng. Sở Nguyệt Ly nói với bà tử trông cửa rằng váy của mình bị mắc rách, cần mượn kim chỉ và kéo. Bà tử không nghi ngờ gì, lập tức đi lấy. Sau bữa tối, mọi người lần lượt nghỉ ngơi. Quy Như giúp Sở phu nhân tháo trâm cài, thả mái tóc dài xuống, nhẹ nhàng chải đầu. Sở phu nhân nhíu mày, khẽ thở dài. Quy Như hỏi: “Phu nhân vẫn còn bận tâm chuyện xảy ra hôm nay ạ?” Sở phu nhân đáp: “May mà Nguyệt Ly nhanh trí, nếu danh tiếng khắc phu bị truyền ra ngoài, đó sẽ là một tai họa lớn cho Sở phủ.” Bà lạnh giọng cười nhạt: “Chỉ tiếc lại có những kẻ thiển cận, còn hùa vào góp vui! Chẳng chịu suy nghĩ, nếu Nguyệt Ly thật sự khắc phu, thì ngay cả khi Hương Lâm gả đi, cũng sẽ bị chê là không may mắn.” Quy Như phụ họa: “Triệu di nương nông cạn, đâu thể nhìn xa như phu nhân.” Sở phu nhân trầm mặt, tức giận nói: “Không biết kẻ nào lại muốn hại Nguyệt Ly! Nếu không phải hồ ly tinh kia động thai khí, không tiện xuống núi gấp, thì ta đã đưa con bé về phủ ngay trong đêm!” Quy Như khuyên nhủ: “Phu nhân đã quyết định ở lại thì cứ an tâm. Nghĩ mà xem, nếu kẻ đó dám hành động công khai, đã chẳng dùng đến thủ đoạn bôi nhọ thanh danh thấp hèn như vậy.” Sở phu nhân gật đầu, chợt hỏi: “Ngươi thấy thế nào? Lúc Nguyệt Ly dùng ống tre đánh vào đầu tên hòa thượng kia, là vô tình trúng hay là… nó biết võ?” Quy Như suy nghĩ rồi đáp: “Nô tỳ võ công không cao, nhưng nhìn hơi thở và dáng đi của tam tiểu thư, nàng không giống cao thủ. Nếu có biết chút ít, cũng chỉ là võ vẽ sơ sài.” Sở phu nhân lúc này mới yên tâm. Trời dần tối, Sở Hương Lâm lại ngồi không yên. Sợ bị bắt gặp sẽ bị đòn, nàng bèn sai nha hoàn Thúy Liễu giả làm mình nằm trên giường, còn bản thân lén lút chuồn ra ngoài, kéo theo Sở Mạn Nhi, rón rén tránh khỏi bà tử trông cửa của Sở Nguyệt Ly, chạy về phía tiền viện. Sở Mạn Nhi thấp giọng hỏi: “Tam tỷ và Ngũ tỷ đâu? Chẳng phải tỷ bảo rủ cả hai ra ngoài sao?” Sở Hương Lâm bĩu môi: “Nếu muội muốn tìm họ thì cứ quay lại mà rủ. Ta thì không đời nào chơi chung với hai người đó, nhất là con bé nhà quê kia! Xăm nói nó khắc phu, đi chung chẳng phải xui xẻo à? Lỡ bị vận xui bám vào thì biết làm sao?” Sở Mạn Nhi dậm chân: “Tứ tỷ, tỷ cũng thấy rồi đấy, thẻ xăm đó đã bị động tay động chân!” Sở Hương Lâm hừ một tiếng: “Muội không nghe đại sư nói sao? Mọi thứ đều là thiên ý. Vì sao chỉ có thẻ xăm của nó bị động tay chân? Ta thấy, đó chính là số mệnh của nó!” Nói rồi, nàng kéo tay Sở Mạn Nhi giục: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Sáng mai là phải về phủ rồi, sau này muốn ra ngoài chơi đâu dễ vậy? Mau đi thôi, trời chưa tối hẳn, còn có thể dạo một vòng.” Sở Mạn Nhi không còn cách nào khác, đành nói: “Được rồi, tỷ đừng kéo ta, ta tự đi được.” Sở Hương Lâm buông tay, nhưng vẫn bước nhanh về phía trước, thấp giọng nhắc nhở: “Đi sát vào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Sở Mạn Nhi trong lòng hơi lo lắng, muốn kéo nàng quay lại. Thực lòng mà nói, nếu biết trước Sở Nguyệt Ly và Sở Chiếu Nguyệt không đi cùng, nàng đã không ra ngoài với Sở Hương Lâm. Tính tình của Sở Hương Lâm ra sao, nàng quá rõ. Nếu gặp chuyện không may, chắc chắn nàng ta sẽ bỏ mặc mình mà chạy trốn trước. Nhận ra ý định của Sở Mạn Nhi, Sở Hương Lâm lập tức tăng tốc, gần như chạy chứ không đi nữa. Trời đã tối hẳn, Sở Hương Lâm chạy khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng vị hoàng thân quốc thích nào, lòng không khỏi thất vọng. Nàng tuy biết mình sẽ gả cho một vị quan tam phẩm, nhưng vẫn ôm giấc mộng thiếu nữ, mong một ngày nào đó sẽ gặp được một mối nhân duyên tuyệt đẹp. Chỉ cần… chỉ cần một lần thoáng gặp gỡ, để lại một kỷ niệm cũng đủ. Nếu người ấy là quý nhân bậc cao, thì biết đâu tương lai của nàng sẽ một bước lên trời! Tam phẩm đại nhân? Trong mắt những người quyền quý thật sự, chẳng qua cũng chỉ là một con chó của hoàng gia mà thôi! Sở Hương Lâm càng đi càng xa, Sở Mạn Nhi sốt ruột đến đổ mồ hôi, vội chạy lên giữ chặt tay áo nàng, hạ giọng: “Tứ tỷ, mau quay về đi! Nếu bị phát hiện, mẫu thân sẽ đánh chết chúng ta mất!” Sở Hương Lâm biết không thể tiếp tục lang thang, đành gật đầu, chuẩn bị quay lại. Đúng lúc này, từ một đình nhỏ phía trước chợt truyền đến những âm thanh kỳ lạ. Tiếng động nghe như một người đàn ông bị bóp nghẹt cổ họng, thở dốc khàn khàn. Chỉ là, âm thanh ấy lại mang theo một chút cảm giác khác thường… có chút nóng bỏng, ám muội. Nghe thấy tiếng đó, Sở Hương Lâm lập tức nhớ đến cuốn thoại bản mình lén giấu đi. Trong đó kể rằng, nàng Trần cứu một nam nhân trọng thương, sau đó lấy thân báo đáp. Không ngờ, nam nhân kia lại là một quận vương anh tuấn vô song. Sở Hương Lâm tin rằng, đây chính là ý trời an bài cho nàng gặp gỡ một bậc quý nhân! Nàng kích động, muốn đến gần xem thử. Chỉ là, đình bị cây cối che khuất, không thể thấy rõ ai đang ngồi trong đó. Sở Mạn Nhi hoảng hốt giữ chặt tay nàng, liên tục lắc đầu, ra hiệu mau rời đi. Nhưng Sở Hương Lâm như bị ma ám, cố sức giật áo ra, nhanh chân bước về phía trước. Vì nền đất ẩm trơn trượt, nàng vừa thò đầu nhìn liền mất thăng bằng, cả người lao về phía trước, hét to một tiếng, rồi ngã nhào vào bụi cây, đập thẳng vào cột đình. Tiếng động bất ngờ khiến đôi uyên ương bên trong giật mình. Hai người vội vàng chỉnh lại y phục, không dám tiếp tục. Sở Hương Lâm lùi lại nửa bước, ôm đầu đang choáng váng, đôi mắt ngấn lệ đáng thương nhìn vào trong đình. Nhưng nàng không thấy rõ ai cả, chỉ thấy hai bóng người mờ ảo lay động trước mặt. Hai người? Không phải một người sao? Nàng còn chưa kịp định thần thì một nữ nhân lạnh lùng túm lấy cổ áo nàng, vung tay giáng xuống bốn cái tát liên tiếp, khiến nàng hoa mắt choáng váng. Nữ nhân kia hất tay, dựa vào cột đình, lạnh giọng nói: “Tiện nhân này đúng là chán sống, dám rình mò ta và chàng. Giết đi cho sạch sẽ, đỡ chướng mắt!” Nam nhân thoáng do dự: “Đây là đất Phật thanh tịnh…” Nữ nhân kia cười khẩy: “Đất Phật thanh tịnh? Vậy khi vui vẻ cùng ta lúc nãy, sao ngươi lại hứng thú đến thế?” Nam nhân không nói thêm lời nào, vươn tay chụp lấy Sở Hương Lâm. Sở Hương Lâm sợ đến chết khiếp! Từ lúc nữ nhân kia nói muốn giết mình, nàng đã run lẩy bẩy, hai chân như nhũn ra. Lúc này thấy nam nhân kia đưa tay về phía mình, nàng biết mình đã cận kề cái chết, da đầu tê dại, toàn thân như tê liệt! Bản năng thúc đẩy nàng quay người bỏ chạy, đồng thời há miệng gào to: “Lục muội, cứu ta!” Nếu Sở Mạn Nhi có thể nhảy ra thu hút sự chú ý của những kẻ muốn giết người này thì càng tốt, nếu không… ít nhất nàng cũng kéo được một người xuống nước, có bạn đồng hành trên đường xuống hoàng tuyền, sẽ không quá cô đơn. Ngay khi nữ nhân kia cất giọng, Sở Mạn Nhi đã lập tức trốn đi. Bây giờ nghe thấy Sở Hương Lâm hô tên mình, nàng giận đến nghiến răng nghiến lợi! Nhưng chỗ nàng ẩn nấp cũng không quá kín đáo, chỉ cần tìm kỹ một chút là sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, muốn chạy cũng không còn đường. Để tránh bị liên lụy, Sở Mạn Nhi quyết định liều một phen. Nàng nhanh chóng lấy chân đá mạnh vào đất, tạo ra tiếng động giả vờ như có nhiều người đang chạy đến. Đồng thời, nàng úp tay lên miệng, hướng vào lòng bàn tay mà hét lên: “Ta với các ca ca tới đây! Ngươi ngã ở đâu vậy?!” Sau đó, nàng cố tình hạ giọng, giả tiếng đàn ông gầm lớn: “Người đâu? Người đâu?!” Tiếng hô náo loạn, giống như có cả một đám người đang chạy tới.