Sở phu nhân cầm chiếc thìa, vừa khuấy chén cháo vừa chậm rãi nói: “Triệu di nương đúng là có phúc khí. Tứ tiểu thư sắp xuất giá, lại gả cho một vị đại nhân tam phẩm, từ nay về sau, tứ tiểu thư sẽ có thể làm chỗ dựa cho nàng ta. Nếu nàng ta sinh được một đứa con trai, đến cả ta cũng phải nhường nàng ta ba phần.” Từ di nương do dự nói: “Triệu di nương… chắc sẽ không dám bất kính với phu nhân đâu.” Sở phu nhân khẽ cười lạnh: “Với cái tính khí đó, ngươi tin là nàng ta không dám sao?” Từ di nương không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã bắt đầu thấp thỏm. Sở phu nhân tuyệt đối không nói suông, chắc chắn bà ta có tính toán gì đó. Sở phu nhân liếc nhìn Từ di nương, rồi tiếp tục nói: “Mạn Nhi cũng đã mười bốn, cũng đến lúc chọn hôn sự rồi.” Từ di nương giật thót, hô hấp bỗng nghẹn lại, cố gắng giữ vững nụ cười: “Phu nhân luôn yêu thương Mạn Nhi, chắc chắn sẽ chọn cho con bé một mối nhân duyên tốt đẹp.” Sở phu nhân hớp một ngụm cháo, nhưng ngay lập tức phì ra, nhăn mày trách: “Thứ gì đây! Sao lại có vị lạ thế này!” Sắc mặt Từ di nương khẽ biến đổi, lập tức nâng chén cháo lên: “Thiếp sẽ bảo người đổi ngay.” Sắc mặt Sở phu nhân hơi dịu lại, khoát tay nói: “Thôi bỏ đi. Ngươi ra ngoài đi, ta hơi nhức đầu, không muốn dùng bữa nữa.” Từ di nương vội cúi người hành lễ, khẽ đáp: “Dạ.” Vừa đứng dậy rời đi được vài bước, Sở phu nhân bỗng chậm rãi nói: “Ngươi cũng đừng lo lắng. Có một vị đại nhân từ tam phẩm, có ý muốn cưới Lục tiểu thư làm thiếp. Người này tuổi đã cao, hẳn là biết thương hoa tiếc ngọc.” Từ di nương lập tức quỳ phịch xuống đất, toàn thân lạnh toát, run rẩy cầu xin: “Xin phu nhân thương xót!” Sở phu nhân giả vờ khoan dung nói: “Mau đứng dậy, bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Dù sao chúng ta cũng từng là tỷ muội, ngươi lại luôn ngoan ngoãn nghe lời ta. Ta chỉ nhắc qua như vậy thôi, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ chặn chuyện này lại.” Từ di nương run rẩy, lập tức dập đầu: “Đa tạ phu nhân.” Sở phu nhân cười nhạt: “Đa tạ thì không thể chỉ nói suông được.” Nói xong, bà đứng dậy bước vào trong phòng. Từ di nương chậm rãi bò dậy, sắc mặt tái nhợt, bước ra khỏi phòng. Ánh mặt trời chói chang rọi xuống, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Tuy vậy, trên mặt nàng ta không hề lộ ra chút đau khổ hay tuyệt vọng nào, vẫn giữ bộ dạng trầm ổn như mọi khi, lặng lẽ cùng nha hoàn Tiểu Nhu quay về viện của mình. Trên đường đi, hai người chợt gặp Sở Thư Diên, người vốn đã đứng đợi từ lâu. Tiểu Nhu nhanh nhẹn nói: “Nô tỳ sẽ canh gác ở bên ngoài.” Nói xong, nàng ta lùi về phía sau hơn mười bước để đảm bảo không ai lại gần. Sở Thư Diên hạ giọng: “Đại ca sai con đi trước để sắp xếp ở Tĩnh Nhược Tự. Nếu di nương cần chuẩn bị gì thêm, xin cứ nói.” Từ di nương cũng hạ giọng, nhanh chóng nói: “Phu nhân muốn ta ra tay với Triệu di nương.” Sở Thư Diên hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra, chậm rãi nói: “Chuyện này không dễ giải quyết.” Từ di nương gật đầu, ánh mắt trầm xuống: “Ta biết. Nhưng bà ta dùng hôn sự của Mạn Nhi để uy hiếp ta. Nếu ta không ra tay với Triệu di nương, ta sợ bà ta thật sự sẽ gả Mạn Nhi cho một lão già. Đến lúc đó, dù ta có cầu xin lão gia, cũng chưa chắc có tác dụng.” Sở Thư Diên trầm tư nói: “Phụ thân vốn không có chủ kiến, hơn nữa còn phải dựa vào nhà ngoại của phu nhân, rất có thể sẽ đồng ý chuyện này.” Lông mày Từ di nương càng nhíu chặt, hiển nhiên là cực kỳ lo lắng. Nàng ta nói: “Ngày mai mọi người đều xuất môn lên chùa, trong phủ chỉ còn lại ta và Triệu di nương. Nếu lúc đó nàng ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bị đổ oan. Hơn nữa… phu nhân không chỉ muốn ta đối phó với nàng ta, mà còn muốn ta…” Ánh mắt nàng ta trở nên lạnh lẽo: “Trừ khử nàng ta.” Sở Thư Diên trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Dì đừng hoảng, để con nghĩ cách.” Từ di nương khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, giọng nhạt nhẽo: “Còn có cách nào chứ? Suy cho cùng vẫn chỉ là bị người khác điều khiển mà thôi.” Sở Thư Diên nói: “Trong thời gian ngắn, đúng là khó tìm ra biện pháp tốt. Nhưng nếu có thể khiến Triệu di nương đi theo phu nhân lên chùa, ít nhất chúng ta có thể kéo dài thời gian, tìm thêm cách đối phó.” Mắt Từ di nương lóe lên tia sáng, nàng ta nhìn Sở Thư Diên, hỏi: “Con có cách sao?” Sở Thư Diên đáp: “Con cần suy nghĩ thêm.” Từ di nương nhìn xa xăm, giọng nàng ta như gió thoảng: “Chỉ có một ngày, sợ rằng… sẽ không kịp mất rồi.” Sở Thư Diên cùng Từ di nương đưa mắt nhìn xa xăm, cả hai đều thấy Sở Mạn Nhi và Sở Nguyệt Ly đang chơi đùa bắt bướm trong tiểu hoa viên đối diện. Sở Mạn Nhi đuổi theo cánh bướm đến mức mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn cười rộn ràng đầy thích thú. Còn Sở Nguyệt Ly thì lại nhắm mắt, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa bằng đầu ngón tay, dáng vẻ thanh thản, ung dung. Từ di nương khẽ nheo mắt, chợt hỏi: “Thư Diên, con thấy tam tiểu thư là người thế nào?” Sở Thư Diên đáp: “Lúc đầu, dì bảo con tiếp cận nàng ấy, con vốn không tình nguyện. Nhưng sau khi tiếp xúc, con nhận ra vị tam muội này quả thực không đơn giản. Nhìn thì có vẻ thô kệch, ngốc nghếch, nhưng chưa bao giờ chịu thiệt. Trong phủ, mấy mụ già nham hiểm đều ngoan ngoãn trước mặt nàng ấy. Đặc biệt là… nàng ấy mới trở về phủ được mười một ngày, nhưng đã thay đổi đến mức khiến người ta không dám xem nhẹ.” Từ di nương khẽ mỉm cười: “Tam tiểu thư mới về phủ, chúng ta đã sớm kết một mối thiện duyên với nàng ấy. Giờ chúng ta gặp khó khăn, nàng ấy cũng nên giúp đỡ một chút mới phải.” Sở Thư Diên hơi chần chừ: “Dì muốn tam muội giúp đỡ? Nhưng… chúng ta vừa mới thân cận với nàng ấy, mà đã nhờ vả ngay, e là không ổn.” Từ di nương nhìn Sở Thư Diên, giọng điềm đạm: “Bất kể ai làm chuyện này cũng đều sẽ khiến phu nhân nghi ngờ. Chỉ có tam tiểu thư làm, mới tự nhiên, không khiến phu nhân cảnh giác.” Nàng ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Còn làm thế nào để nàng ấy ra tay giúp đỡ, thì phải xem bản lĩnh của con rồi.” Nói xong, nàng ta gọi nha hoàn Tiểu Nhu, lặng lẽ rời đi. Sở Thư Diên suy nghĩ một lát, rồi trở về phòng lấy một túi bạc, lại thêm một cây trâm ngọc trắng, sau đó đi tìm Sở Nguyệt Ly và Sở Mạn Nhi. Sở Mạn Nhi đã chơi mệt, muốn về nghỉ ngơi. Nhìn thấy Sở Thư Diên đến, nàng liền nhào tới làm nũng một hồi, rồi mới tung tăng chạy về Trục Nhật Cư. Sở Thư Diên đưa túi bạc và trâm ngọc cho Sở Nguyệt Ly, nói: “Đây là bạc mà tam muội nhờ ta đổi thành bạc vụn.” Sở Nguyệt Ly vừa cầm lên đã biết bên trong không thiếu, thậm chí còn nhiều hơn. Nàng mở hộp gỗ, cầm trâm ngọc lên, cười hỏi: “Ý này là sao?” Sở Thư Diên trầm ngâm một chút, rồi nói: “Phu nhân giao cho Từ di nương chăm sóc Triệu di nương. Nhưng tính tình Triệu di nương khó chiều, ta lo lắng có chuyện gì xảy ra, phu nhân sẽ trách tội Từ di nương. Vậy nên ta muốn nhờ tam muội nghĩ cách để Triệu di nương cũng đi lên chùa.” Sở Nguyệt Ly thấy Sở Thư Diên nói năng chân thành, lại là vì hiếu thuận, nên nàng cất trâm ngọc vào hộp, cười híp mắt: “Trâm ngọc này không tệ, ta nhận.” Sở Thư Diên nghe vậy thì vui mừng, nói: “Đa tạ tam muội.” Sở Nguyệt Ly không tin sự việc đơn giản như vậy, liền kéo Sở Thư Diên xuống nước cùng mình: “Tam ca đưa ta về Tử Đằng Các đi, tiện thể ghé thăm Triệu di nương luôn.” Sở Thư Diên có chút do dự. Hắn vốn không muốn dính vào chuyện này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Trong lòng hắn cũng tò mò muốn biết Sở Nguyệt Ly sẽ xử lý chuyện này thế nào. Hai người đến viện của Triệu di nương, vừa vặn nhìn thấy nàng ta đang ngồi trên xích đu, đung đưa nhẹ nhàng. Sở Nguyệt Ly khẽ bật cười, quay sang nói với Sở Thư Diên: “Ngày mai, ta nhất định sẽ thành tâm cầu xin Bồ Tát phù hộ, để người nào đó chuyên té ngã rồi trách người khác, nhanh chóng sinh được một tiểu muội muội cho ta, để ta có thể véo má chơi!” Sở Thư Diên phối hợp hỏi: “Chuyện đó có cầu được linh nghiệm không?” Sở Nguyệt Ly đáp: “Ta sẽ đích thân mang lễ vật đến dâng, chắc chắn linh nghiệm! Đây gọi là thành tâm!” Dứt lời, nàng cố ý liếc mắt khiêu khích Triệu di nương, rồi xoay người bỏ đi. Triệu di nương giận đến mức suýt ngất xỉu, ôm lấy ngực chạy thẳng đến chỗ Sở phu nhân khóc lóc om sòm. Chuyện này cuối cùng kinh động đến Sở lão gia, khiến ông phải đứng ra hòa giải, và thế là Triệu di nương được phép cùng đi dâng hương. Sở Thư Diên cảm thấy, một cây trâm ngọc như thế… vẫn còn quá rẻ!