Một nhóm người đi đến cổng viện Hồng Tú Cư. Vừa nhìn thấy bố cục và cái tên của viện, Sở Nguyệt Ly đã không nhịn được mà muốn cười.

Sở phủ thật đúng là vừa nghèo lại vừa thiếu đất. Không chỉ các tiểu thư phải ở chung, mà ngay cả di nương cũng vậy. Triệu di nương và Từ di nương cùng sống trong Hồng Tú Cư. Khác với Trục Nhật Cư, Hồng Tú Cư bị chia đôi bởi một hàng rào gỗ ở giữa. Bên trái là nơi ở của Từ di nương, bên phải là của Triệu di nương. Một cái viện vốn không rộng rãi gì, nay lại càng chật chội hơn.

Nếu cha nàng đi đến đây, định nghỉ lại với vị di nương nào, hai người bọn họ chắc hẳn sẽ đứng ở cửa, vẫy khăn tay gọi: “Gia ơi, vào đây nào~

Còn nếu cha nàng hứng khởi, thân mật với một vị di nương, thì vị còn lại chắc chắn sẽ nghe rõ mồn một, cảm giác như đang chứng kiến tận mắt vậy.

Đa Bảo thấy Sở Nguyệt Ly bật cười, liền hỏi: “Tiểu thư cười gì thế?

Sở Nguyệt Ly không trả lời suy nghĩ trong lòng mình mà chỉ nói: “Em ở ngoài trông cửa, Hồng Tiêu đi theo ta vào trong.

Hồng Tiêu và Đa Bảo đồng thanh đáp: “Vâng.

Sở Nguyệt Ly theo sự dẫn đường của Vinh Huy, trực tiếp bước vào trong phòng, Hồng Tiêu theo sát phía sau.

Gian phòng của Triệu di nương được bài trí vô cùng lộng lẫy, nhìn bề ngoài thì đầy hoa thơm cỏ lạ, nhưng thực chất cũng chẳng có món đồ nào thực sự đáng giá. Tuy nhiên, so với những phòng khác của các di nương, nơi này rõ ràng trông sang trọng hơn hẳn.

Triệu di nương nửa nằm trên gối mềm, dùng khăn tay thấm nước mắt.

Tứ tiểu thư Sở Hương Lâm đứng cạnh giường, dịu dàng an ủi: “Di nương, đừng khóc nữa kẻo hỏng mắt.

Sở lão gia ngồi trên ghế, tay cầm tách trà, lông mày nhíu chặt. Sở phu nhân thì ngồi trên một chiếc ghế khác, khẽ thở dài.

Mọi người vừa thấy Sở Nguyệt Ly bước vào, lập tức nhìn về phía nàng.

“Choang!

Một chén trà từ tay Sở lão gia đập thẳng xuống chân nàng, vỡ vụn! Cả phòng im phăng phắc! Hồng Tiêu sợ hãi đến mức suýt quỳ xuống ngay tại chỗ.

Sở Nguyệt Ly có chút bất ngờ. Dù gì nàng cũng là tân nương thay thế, cha nàng đáng lý phải nuôi dưỡng nàng thật tốt. Vậy mà giờ lại giận dữ thế này, chẳng lẽ Triệu di nương đã thực sự sảy thai?

Nhìn thấy vẻ hả hê lẫn đắc ý hiện lên trong mắt Sở Hương Lâm và Triệu di nương, nàng lập tức hiểu ra. Triệu di nương không sảy thai, mà chỉ đang mượn cớ này để đè ép nàng. Còn cha nàng, rõ ràng cũng muốn nhân cơ hội này để răn đe, tiện bề kiểm soát nàng về sau. Đây chính là chiến thuật “đánh một gậy, cho một quả táo ngọt đây mà.

Hừ… táo ngọt? Khẩu vị của nàng lớn lắm đấy.

Hơn nữa, cái chức quan từ tứ phẩm bất tài của ông ta chắc lại bị chèn ép trong triều, nên mới quay về trút giận lên nàng – một đứa con gái quê mùa.

Sở Nguyệt Ly suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ trong nháy mắt. Nàng lập tức làm bộ hoảng sợ, lùi lại một bước, khẽ kêu lên.

Sở lão gia quát lớn: “Đưa con từ trang viên về không phải để con quấy nhiễu phủ này! Nếu hôm nay Triệu di nương có mệnh hệ gì, con có chết vạn lần cũng khó chuộc tội!

Sở Nguyệt Ly hoảng sợ nhìn cha, như thể bị dọa đến choáng váng.

Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, tất cả đều đang chờ xem kịch.

Sở lão gia có vẻ mệt mỏi, phất tay, ra hiệu bảo nàng lui ra ngoài.

Sở Nguyệt Ly đột nhiên hỏi: “Phụ thân, ‘chết vạn lần cũng khó chuộc tội’ nghĩa là gì ạ?

Cánh tay đang phất đi của Sở lão gia khựng lại giữa không trung, rồi đập mạnh xuống tay ghế, giọng nói đầy bất lực: “Đúng là đàn bà nông cạn!

Sở Nguyệt Ly nở nụ cười lấy lòng: “Phụ thân đừng giận… Nàng khẽ dừng lại, lẩm bẩm: “Nhưng con đâu biết người giận vì chuyện gì.

Sở lão gia ngồi thẳng dậy, vỗ mạnh vào tay ghế, quát: “Còn không biết? Con đã dọa Triệu di nương, suýt chút nữa khiến bà ấy sảy thai!

Sở Nguyệt Ly giả bộ ngây ngô, đưa mắt nhìn Triệu di nương, sau đó quay lại nhìn cha, chỉ tay vào mặt mình: “Là vì con trông đáng sợ lắm sao?

Sở lão gia nghẹn lời: “……

Sở Hương Lâm lập tức chen vào: “Nếu không phải do tỷ gây ồn ào, di nương có thể ngã được sao?

Sở Nguyệt Ly thấy thật buồn cười, người này đúng là không biết xấu hổ mà. Nàng liền đáp lại: “Di nương chẳng phải do muội ngáng chân mà ngã sao?

Sở Hương Lâm dường như đã chuẩn bị sẵn lý lẽ, lập tức phủ nhận: “Di nương là mẹ ruột của muội, sao muội có thể hại bà ấy được?! Tỷ đừng có ăn nói hàm hồ!

Sở Nguyệt Ly nhẹ nhàng hỏi lại: “Vậy tại sao ta lại muốn hại bà ấy?

Sở Hương Lâm hơi sững người, sau đó nói: “Ai mà biết tỷ có ý đồ xấu gì chứ! Dù sao nếu không phải tỷ hết nhảy nhót lại la hét, thì di nương đã không bị phân tâm mà ngã thảm như vậy, suýt chút nữa mất đi đệ đệ trong bụng.

Sở Nguyệt Ly thầm hiểu, chắc chắn còn có người khác chứng kiến Sở Hương Lâm vấp chân Triệu di nương. Nhưng nàng vừa mới trở về, chưa có chỗ đứng vững chắc, sẽ chẳng ai dám vì nàng mà đắc tội với một di nương đang mang thai. Cú thiệt thòi này nàng phải nhận. Tuy nhiên, nàng có một nguyên tắc – tự mình chịu thiệt thì không sao, nhưng nếu có kẻ ép nàng chịu thiệt, nàng sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần, khiến kẻ đó phải trả giá đắt!

Nàng cúi đầu, khẽ nắm lấy vạt áo, giọng nhỏ nhẹ: “Vậy… là lỗi của ta rồi.

Sở Hương Lâm không ngờ nàng lại nhận lỗi nhanh như vậy, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Sở lão gia thì lại cho rằng, một đứa con gái nhà quê ít hiểu biết như Sở Nguyệt Ly, sớm muộn gì cũng sẽ bị khí thế này dọa cho khiếp sợ mà nhận sai, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Sở phu nhân vừa định đứng dậy dàn xếp thì nghe thấy Sở Nguyệt Ly lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức không ai nghe rõ.

Sở lão gia bực mình quát: “Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy?! Nói to lên!

Sở Nguyệt Ly lập tức giơ tay ra hiệu im lặng, vẻ mặt căng thẳng: “Phụ thân, người nói nhỏ chút đi! Người vừa ném chén trà, lại còn quát to thế này, chẳng may lại dọa di nương ngất xỉu, ngộ nhỡ bà ấy ra ngoài đi dạo rồi lại ngã tiếp, người đừng có trách con nữa nhé! Con… con chưa bao giờ dám to tiếng như vậy đâu.

Sở lão gia hơi sững người, quay đầu nhìn Triệu di nương.

Triệu di nương vội vã lau nước mắt, dịu dàng nói: “Là ta sơ ý, chỉ là mải suy nghĩ lời của Tam tiểu thư mà mất tập trung thôi.

Sở lão gia suýt nữa thì muốn đập vỡ thêm một cái chén nữa! Ban nãy khi ông mới đến, bà ta đâu có nói như vậy! Rõ ràng là do Sở Nguyệt Ly la hét làm bà ta sợ hãi trượt chân!

Sở Nguyệt Ly đúng lúc chêm thêm một câu, khẽ che miệng, giọng thấp thoáng: “Di nương mà có ra ngoài đi dạo thì nhất định phải cẩn thận nhé, nhớ nhìn xem dưới chân có chân của Tứ muội không đó.

Nghe đến đây, Sở Hương Lâm vô thức rụt chân lại, gương mặt lộ rõ vẻ chột dạ.

Sở Nguyệt Ly cười nhạt, tiến lên định vén váy nàng ta lên, nhẹ giọng nói: “Muội xem, ta làm bẩn giày của Tứ muội rồi.

Sở Hương Lâm hoảng hốt lùi lại, lớn tiếng quát: “Ngươi làm gì thế?! Tránh ra! Tránh ra mau!

Sở Nguyệt Ly đứng thẳng dậy, giọng điệu đầy oan ức: “Ta chỉ định phủi sạch giày giúp muội thôi. Giày muội bị di nương dẫm lên rồi.

Bị nàng nói như vậy, Sở Hương Lâm nhất thời không biết giày mình thực sự có bẩn hay không. Nàng hoảng loạn, vội nói: “Giày… giày của ta bẩn là do ta đỡ di nương, bị bà ấy vô ý giẫm lên, chứ không phải do ta ngáng chân bà ấy!

Sở Nguyệt Ly cảm thấy lời này cũng hợp lý, nhưng nàng vẫn cười đầy ẩn ý, chỉ thốt ra một tiếng “Ồ… kéo dài, như thể nàng đã hiểu ra điều gì đó.

Sở Hương Lâm quay sang Sở lão gia, vội vàng giải thích: “Phụ thân, thật sự không phải là con, người có thể hỏi di nương!

Triệu di nương sợ con gái bị liên lụy, lập tức nói: “Lão gia, thực sự không phải Tứ tiểu thư, là thiếp sơ ý trượt ngã thôi.

Sở Nguyệt Ly khẽ nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Là do di nương sơ ý ngã thật sao? Vậy tại sao mọi người đều nói là do con dọa bà ấy nhỉ? Giọng con không lớn, cũng chẳng nhảy nhót gì, gương mặt cũng đâu có đáng sợ?

Căn phòng bỗng nhiên chìm vào im lặng.