Từ di nương dịu dàng mỉm cười, đứng ra làm người hòa giải: “Triệu di nương, về nghỉ ngơi đi, đứng lâu như vậy rồi, hài nhi trong bụng cũng mệt. Mang thai mười tháng là vất vả nhất. Triệu di nương liếc xéo Từ di nương một cái, đắc ý nói: “Ngươi bao nhiêu năm không có thai, mà vẫn còn nhớ rõ nỗi vất vả này, ha… Sở Mạn Nhi thấy Từ di nương bị bắt nạt, lập tức lên tiếng: “Ngươi dựa vào cái thai trong bụng mà ức hiếp người khác à? Tứ tiểu thư Sở Hương Lâm bật cười đầy châm chọc: “Chậc chậc… Mạn Nhi, muội nói sai rồi. Triệu di nương là người đứng đắn nhất, muội nghe bằng tai nào, thấy bằng mắt nào mà bảo người ta bắt nạt ai chứ? Chẳng lẽ sống lâu với người ở quê nên cũng nhiễm thói quê mùa, không hiểu chuyện à? Sở Mạn Nhi tức giận nói: “Cái gì mà người ở quê? Đó là Tam tỷ tỷ của muội! Sở Hương Lâm khẽ cười khẩy, nói tiếp: “Tam tỷ tỷ? Mới gặp mặt mà đã diễn vở kịch tỷ muội tình thâm rồi sao? Mạn Nhi, cẩn thận kẻo lòng tốt của muội bị chó cắn đấy. Sở Nguyệt Ly thầm nghĩ, nàng cũng muốn bắt chước Sở Chiếu Nguyệt trốn khỏi đây ngay lập tức. Loại tranh cãi vô nghĩa này đúng là một cuộc hỗn chiến không hồi kết. Nhưng qua những lời nói cử chỉ của mọi người, nàng nhận ra Triệu di nương là mẫu thân của Sở Hương Lâm, còn Từ di nương là mẹ của Sở Mạn Nhi. Sở Mạn Nhi tức giận giậm chân: “Tỷ đừng nói bậy! Sở Hương Lâm mỉm cười đầy ẩn ý: “Chờ đến khi muội bị cắn rồi sẽ biết. Nàng khẽ vuốt mấy lọn tóc mai, ánh mắt chứa đầy vẻ chế giễu, nói thêm, “Biết đâu, chính muội lại là người cắn nàng ấy. Ha ha… Sở Mạn Nhi tức tối nói: “Tứ tỷ, tỷ bắt nạt người khác! Sở Hương Lâm bắt chước giọng điệu nũng nịu của Sở Mạn Nhi, giả vờ thỏ thẻ: “Ôi dào, người ta đâu có bắt nạt ai đâu ~ Sở Mạn Nhi tức đến đỏ bừng mặt, kéo tay Sở Nguyệt Ly đi ra ngoài. Sở Hương Lâm nhanh chân đi trước vài bước, khẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Sở Nguyệt Ly, sau đó vội vã bước qua cửa. Nàng ta đứng nép bên cạnh, chuẩn bị đưa chân ra để khiến Sở Nguyệt Ly ngã sõng soài. Nhưng Sở Nguyệt Ly khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên, quay đầu liếc Triệu di nương một cái đầy khinh miệt, rồi ngẩng cao đầu, nghênh ngang bước tới. Triệu di nương với cái bụng bầu, đã quen thói ngang ngược trong phủ, sao có thể chịu được ánh mắt đó của nàng? Bà ta lập tức bước lên trước, cố ý đi vượt qua Sở Nguyệt Ly, hất cằm đầy kiêu ngạo, bước chân đầy đắc ý. “Aaaa——! Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp hành lang. Triệu di nương bị chính con gái ruột của mình vấp chân ngã nhào xuống đất, một cú ngã “chó gặm đất vô cùng ngoạn mục! Cả hiện trường chấn động! Cửa phòng Sở phu nhân, tuy có không ít nha hoàn các viện đang chờ bên ngoài, nhưng không ai ngờ tới lại có một màn kịch thú vị đến vậy. Triệu di nương ngã xuống khiến đám bà tử, nha hoàn xung quanh hoảng hốt, vội vàng ùa tới đỡ bà ta dậy. Sở phu nhân nghe tin, mặt mày rạng rỡ như đóa cúc nở rộ, tâm trạng vô cùng sảng khoái! Bà khẽ đưa tay, được Quy Như dìu ra ngoài để “quan tâm Triệu di nương. Bên ngoài, Triệu di nương đã được mọi người đỡ dậy, sắc mặt trắng bệch, môi run lên bần bật. Bà ta nhìn sang Sở Hương Lâm, thấy con gái mình cũng mang vẻ mặt hoảng hốt, lập tức hiểu ra – nàng ta vấp nhầm người rồi! Sở Mạn Nhi kéo tay Sở Nguyệt Ly, nhíu mày thì thầm: “Ôi trời, sao lại bất cẩn thế này chứ? Từ di nương khẽ liếc mắt ra hiệu cho hai người, vẫy tay bảo họ mau rời đi. Sở Mạn Nhi hiểu ý, lập tức kéo Sở Nguyệt Ly chạy đi. Sở phu nhân được Quy Như dìu đến cửa, sắc mặt nghiêm nghị hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sở Hương Lâm mở miệng định nói nhưng rồi lại ngậm lại, căng thẳng đến mức không thở nổi. Nàng ta lo sợ chuyện này lộ ra thì sẽ gặp rắc rối. Nhìn sang Triệu di nương, nàng vội vàng gửi ánh mắt cầu xin và hoảng hốt. Nàng sắp xuất giá, trước thời điểm đó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Triệu di nương ôm bụng, điều chỉnh lại cảm xúc rồi trả lời: “Chỉ là không cẩn thận, chân trượt một chút. Sở Hương Lâm thấy Triệu di nương không tố giác mình, thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay bà ta, trách móc: “Người đi đường phải cẩn thận một chút chứ. Sở phu nhân nhìn thấy Triệu di nương không có gì bất thường, trong lòng thất vọng, nhưng vẫn nghiêm giọng nhắc nhở: “Ngươi đang mang thai, đừng có mà hấp tấp. Con cái của lão gia vốn đã ít, nếu ngươi làm mất đứa này, ta sẽ bắt ngươi vào chùa làm ni cô! Triệu di nương vội vàng đáp: “Không dám, không dám, chắc chắn sẽ cẩn thận. Vừa dứt lời, bà ta cảm thấy một dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, siết chặt tay Sở Hương Lâm, hoảng sợ ngước lên nhìn Sở phu nhân, giọng run rẩy: “Phu nhân… Mau, mau gọi đại phu… Sở phu nhân giật mình, hỏi: “Làm sao? Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu? Triệu di nương ôm bụng, người cứng đờ không dám động đậy, khuôn mặt tái nhợt, lắp bắp: “Hình như… thấy máu rồi… Sở phu nhân trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng, lập tức ra lệnh: “Nhanh lên, mau đi gọi đại phu! Còn nữa, phái người thông báo cho lão gia! Cả phủ lập tức náo loạn, người chạy tới chạy lui rối rít như ong vỡ tổ. Ở phía bên kia, Sở Mạn Nhi kéo Sở Nguyệt Ly chạy đến một đình hóng mát, tiện tay rút một cành liễu, vung vẩy vài cái, lo lắng nói: “Triệu di nương đang mang thai, cú ngã này không biết có ảnh hưởng đến đứa bé không. Sở Nguyệt Ly không chút hình tượng, tựa người lên lan can, lười biếng phơi nắng, đôi mắt lim dim như một con mèo nhỏ mảnh mai. Chỉ có những kẻ từng nếm trải sinh tử mới biết, móng vuốt của con mèo này chứa đầy độc, giết người không chớp mắt. Sở Mạn Nhi đi qua đi lại, lẩm bẩm: “Không biết bên kia thế nào rồi? Nếu thật sự có chuyện, phụ thân chắc sẽ đau lòng lắm. Nàng ngồi phịch xuống ghế dài, ghé sát Sở Nguyệt Ly hỏi: “Tam tỷ tỷ, tỷ không lo lắng sao? Sở Nguyệt Ly đáp lại một cách hờ hững: “Lo cái gì? Đâu phải ta đẩy, cũng chẳng phải muội đá. Nàng đứng dậy, vỗ vỗ bụng, cười khẽ: “Đói quá, ta phải về ăn gì đó thôi. Đồ ăn trong phủ thật ngon. Sở Mạn Nhi nhìn nàng, rồi bất giác bật cười, nói: “Tam tỷ nói phải. Nàng nắm lấy tay Sở Nguyệt Ly, kéo nàng đi, rồi đột nhiên dừng lại, xoay tay nàng lại, chạm vào lòng bàn tay đầy vết chai, kinh ngạc hỏi: “Tam tỷ, đây là… vết chai ư? Cứng quá! Đôi mắt nàng dần ngân ngấn nước, giọng đầy xót xa: “Tỷ không đau sao? Sở Nguyệt Ly nhìn thấy nước mắt của Sở Mạn Nhi, trong lòng bỗng chốc không biết nên phản ứng ra sao. Với nàng, chỉ là vài vết chai mà thôi, nhưng khi được một tiểu thư yếu ớt như Sở Mạn Nhi xót thương, nàng… thật sự không quen lắm. Nàng cố hạ thấp độ tuổi tâm lý của mình xuống, rồi vụng về cười nói: “Không đau. Có lẽ đau lâu rồi nên quên mất. Sở Mạn Nhi ngây thơ hỏi: “Sao lại quên được? Tỷ hay quên à? Sở Nguyệt Ly rút tay về, vừa bước về hướng Tử Đằng Các, vừa đáp: “Trước đây sức khỏe ta không tốt, trí nhớ cũng không tốt, có nhiều chuyện nhớ không rõ lắm. Mà nói đi cũng phải nói lại, ai làm việc mà chẳng dùng tay? Sở Mạn Nhi tò mò hỏi tiếp: “Vậy tỷ từng làm những việc gì? Khi nào thì trí nhớ mới tốt lên? Sở Nguyệt Ly liếc nhìn nàng một cái. Sở Mạn Nhi phụng phịu nói: “Muội chỉ tò mò thôi mà. Sở Nguyệt Ly thản nhiên đáp: “Ta cũng tò mò lắm. Tiếc là không nhớ nổi nữa.