Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng rõ, quản sự Khúc ma ma đã cầm theo thước dạy học, hăng hái tiến đến Tử Đằng Các.

Hôm qua, bà đã nhận được tin tam tiểu thư quay về phủ, chắc chắn phu nhân sẽ sai bà đến dạy lễ nghi, yêu cầu phải thật nghiêm túc, tuyệt đối không để con nha đầu nhà quê này làm mất mặt phủ Sở.

Khúc ma ma vui mừng khôn xiết khi nhận được một chiếc vòng ngọc, liền thề với phu nhân rằng sẽ “dạy dỗ tam tiểu thư cho ra dáng một tiểu thư khuê các, hiểu thế nào là quy củ.

Dưới ánh mắt dõi theo của bao người, Khúc ma ma đường hoàng bước vào Tử Đằng Các, giơ tay gõ cửa, cất giọng nghiêm khắc:

“Bái kiến tam tiểu thư. Lão thân họ Khúc, phu nhân phái ta đến dạy tiểu thư lễ nghi.

Bà dừng lại một chút, rồi lớn tiếng hơn: “Bài học đầu tiên hôm nay, xin tiểu thư ghi nhớ, mỗi ngày phải thức dậy vào giờ Dần sơ để trang điểm, giờ Dần mạt ta sẽ đến dạy lễ nghi. Tuyệt đối không được lười biếng, tránh để người khác chê cười phủ Sở không có quy củ!

Khúc ma ma nghiêng tai lắng nghe, không thấy bên trong có động tĩnh, liền định giơ tay gõ cửa thêm lần nữa.

Bỗng nhiên, từ phía sau có tiếng nói: “Khúc ma ma đang nói chuyện với ai vậy?

Khúc ma ma quay đầu lại, thấy Đa Bảo đang bưng một chậu nước đứng sau lưng mình. Bà cau mày, nghiêm khắc hỏi: “Tiểu thư của ngươi còn chưa dậy sao? Thật là quá không có quy củ!

Đa Bảo cười cười, ra hiệu cho bà nhìn ra phía sau.

Khúc ma ma quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Sở Nguyệt Ly đang cầm một cây gậy dài, vừa đi vừa xoay gậy vô cùng thuần thục, còn linh hoạt hơn cả những võ sinh trên sân khấu kịch. Nhìn cảnh tượng này, bà liền cảm thấy việc lập quy củ ở đây e rằng không dễ.

Sở Nguyệt Ly thản nhiên nói: “Khúc ma ma đúng không? Lần sau muốn dạy quy củ, thì đến sớm hơn một chút. Bắt tiểu thư phải đợi ma ma, chẳng phải cũng là vô phép sao?

Dứt lời, nàng đâm mạnh cây gậy xuống đất ngay trước chân Khúc ma ma, sâu đến hai tấc, khiến cây gậy run lên bần bật.

Khúc ma ma hoảng sợ lùi lại một bước, sợ bị cây gậy đập trúng.

Dưới giàn tử đằng có một chiếc xích đu, Sở Nguyệt Ly thản nhiên ngồi xuống.

Đa Bảo nhanh chóng nhúng khăn vào chậu nước, đem đến lau mồ hôi cho nàng.

Khúc ma ma lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Tam tiểu thư, dáng vẻ thế này thật quá mức thô lỗ! Sao có thể múa may gậy gộc ngoài sân? Còn... còn xắn váy cao lên như vậy nữa?!

Sở Nguyệt Ly thản nhiên lau mặt, ném khăn cho Đa Bảo, rồi đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Khúc ma ma.

Khúc ma ma theo phản xạ lùi lại một bước.

Sở Nguyệt Ly mỉm cười: “Khúc ma ma dạy rất đúng.

Khuôn mặt Khúc ma ma dần lộ ra nụ cười tự mãn, cảm thấy cuối cùng cũng có thể áp chế được nàng.

Nhưng Sở Nguyệt Ly lại tiếp tục nói: “Thật ra, sáng nay ta thấy mấy cây ăn quả trong vườn bị sâu hại, nên mới ra tay bắt sâu. Dù gì, mấy cây đó đều là bảo bối của đại tỷ. Nếu Khúc ma ma cho rằng điều này không đoan trang, vậy ta sẽ không quản nữa. Để khi đại tỷ quay về, tự nàng ấy bắt lấy vậy.

Khúc ma ma híp mắt, trong lòng nghĩ thầm: Ai lại dùng gậy để bắt sâu chứ? Con bé này nghĩ ta là kẻ ngốc chắc! Nhưng chuyện liên quan đến cây cối mà đại tiểu thư yêu thích, bà cũng không dám chọc vào.

Sắc mặt bà căng cứng, nghiêm nghị nói: “Tam tiểu thư cần phải học cách tôn sư trọng đạo, không được lừa gạt người trên. Đó mới là phong thái của tiểu thư phủ Sở. Ta chưa từng nghe ai bắt sâu mà lại dùng gậy dài như vậy cả!

Sở Nguyệt Ly bật cười, rút mạnh cây gậy khỏi đất, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Khúc ma ma, kéo bà đi về phía vườn cây: “Đi thôi! Ta sẽ cho ma ma thấy, bắt sâu bằng gậy là thế nào.

Khúc ma ma không tin một chút nào, nhưng vẫn bị lôi đi đến vườn cây, ngửa mặt lên nhìn nàng xem có thể bắt sâu thế nào bằng cây gậy dài đó.

Sở Nguyệt Ly nở nụ cười đầy gian xảo, nhẹ nhàng giơ gậy lên, khéo léo chọc vào một nhánh cây, khiến một con sâu lông mềm rơi thẳng xuống cổ Khúc ma ma, chui vào bên trong cổ áo.

Khúc ma ma sững sờ, cứng đờ người, run rẩy hỏi: “Cái... cái gì... vừa rơi vào cổ áo ta vậy?

Sở Nguyệt Ly lại quất cây gậy lần nữa, một con sâu lông mềm nhũn rơi thẳng xuống trán Khúc ma ma, từ từ bò về phía mắt bà.

Khúc ma ma đưa tay lên sờ, giật bắn cả người, lập tức hét toáng lên: “A a a! Sau đó, bà hoảng loạn chạy thẳng về phía tiền viện, cứ như thể có ma đuổi theo.

Vậy là, khắp Sở phủ ai nấy đều biết rằng Khúc ma ma đã thất bại thảm hại trong lần đầu đối đầu với tam tiểu thư.

Tuy nhiên, Khúc ma ma cũng không phải dạng vừa. Sau khi hất văng hai con sâu ra khỏi người, bà đỏ bừng mặt, run rẩy chỉnh lại mái tóc rối bời, rồi quay trở lại Tử Đằng Các với vẻ mặt lạnh lùng, bước thẳng vào trong phòng.

Bà nhìn Sở Nguyệt Ly, không chút cảm xúc mà nói: “Vừa rồi là ta thất lễ, mong tam tiểu thư đừng trách. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu bài học lễ nghi buổi sáng, học cách chào thầy dạy lễ!

Dứt lời, ánh mắt bà quét lạnh sang Sở Nguyệt Ly, vung mạnh thước dạy trong tay: “Đứng thẳng!

Sở Nguyệt Ly lười biếng đứng dậy, nhưng thay vì đứng nghiêm chỉnh, nàng chậm rãi đi về phía giường, trước sự kinh ngạc của Khúc ma ma, liền ngã nhào xuống giường, chỉ chừa hai ngón tay, kẹp lấy mép chăn, kéo lên đắp người.

Khúc ma ma trừng mắt, không tin nổi hỏi: “Tiểu thư còn muốn ngủ tiếp sao?

Sở Nguyệt Ly chỉ khẽ hé một bên mắt, yếu ớt đáp: “Vừa rồi ma ma hét lớn như vậy, làm ta sợ đến vỡ mật, giờ cần phải hồi phục lại chút.

Khúc ma ma tức đến mức muốn chạy ngay đến chỗ phu nhân để tố cáo, nhưng nghĩ lại chuyện tam tiểu thư bị hoảng sợ là do chính mình gây ra, bà đành nhẫn nhịn. Nén giận, bà hỏi: “Vậy tiểu thư cần nghỉ bao lâu?

Sở Nguyệt Ly chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Nếu ma ma dịu dàng một chút, có lẽ sẽ khỏi nhanh hơn.

Khúc ma ma giận dữ: “Cô…

Sở Nguyệt Ly lập tức nhắm mắt lại, ôm ngực, rên rỉ: “Ôi trời ơi, lại sợ rồi!

Khúc ma ma nghiến răng, bực tức nói: “Tiểu thư có gì mà quý giá đến vậy chứ?!

Sở Nguyệt Ly mở mắt, nhìn thẳng vào bà, giọng nói lạnh lùng: “Lời này, ma ma có gan thì lên nói với phu nhân. Chẳng lẽ, trong mắt ma ma, tiểu thư Sở gia không đáng giá gì sao?

Khúc ma ma nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt cứng đờ, vội vàng tìm cách chữa cháy: “Tiểu thư nói vậy làm lão thân sợ hãi. Lão thân chỉ là lỡ lời thôi. Lão gia và phu nhân đã giao phó việc dạy dỗ tiểu thư cho ta, nếu tiểu thư học không tốt, ta e rằng... sẽ khiến lão gia và phu nhân thất vọng. Tiểu thư là người thông minh, chắc hẳn hiểu được nỗi khổ tâm này.

Sở Nguyệt Ly ngồi dậy, mỉm cười nói: “Như vậy mới đúng, ma ma cứ dịu dàng thế này, tim ta không còn đau nữa rồi.

Khúc ma ma bực đến phát run, nhưng chẳng biết nói gì thêm. Đến tận bây giờ, bà vẫn chưa thấy Hồng Tiêu đâu. Nghĩ đến việc Hồng Tiêu là người của phu nhân, lại có tính cách kiêu kỳ khó chịu, Khúc ma ma liền tìm cách chuyển hướng vấn đề. Bà hỏi: “Tiểu thư rửa mặt chải đầu cũng cần phải có quy tắc. Sao không thấy Hồng Tiêu đâu?

Sở Nguyệt Ly uể oải đáp: “Tối qua nàng ấy dọn dẹp phòng đến tận khuya, nên giờ vẫn còn ngủ.

Khúc ma ma lập tức cau mày, giọng sắc lạnh: “Tiểu thư đã thức dậy, sao có thể để nha hoàn ngủ nướng? Tiểu thư thật quá dung túng hạ nhân!

Sở Nguyệt Ly nhún vai: “Hồng Tiêu là do mẫu thân đưa cho ta, ta tất nhiên phải tôn trọng.

Nghe xong câu này, Khúc ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có thể kiểm soát được tình hình. Một nha hoàn dám ngủ nướng khi tiểu thư đã dậy, bà đây là ma ma dạy dỗ, lẽ nào không thể chỉnh đốn được?

Lập tức, bà quay sang chỉ trích: “Tiểu thư sao có thể dùng chân xỏ giày như vậy? Chẳng phải có nha hoàn hầu hạ sao? Quả thật quá vô phép tắc!

Từ cửa, Đa Bảo thò đầu vào, lớn tiếng đáp: “Nô tì đến đây, đến đây ạ... Rồi chạy vào, định cúi xuống chỉnh váy áo cho Sở Nguyệt Ly.

Khúc ma ma nhíu mày, giơ thước dạy quất một cái vào tay Đa Bảo, lớn tiếng quát: “Cút ngay! Một nha hoàn cấp ba như ngươi mà dám chạm vào xiêm y của tiểu thư sao? Thật quá hỗn láo!

Đa Bảo sợ hãi, lập tức rụt tay về, không dám lên tiếng.

“Bốp!

Khúc ma ma đột nhiên lãnh trọn một cái tát như trời giáng.

Sở Nguyệt Ly thu tay lại, hờ hững nói: “Khúc ma ma, ma ma lại làm ta sợ nữa rồi.