Sở Nguyệt Ly không lộ vẻ gì, dẫn Đa Bảo dạo quanh Sở phủ một vòng, nói là để tiêu thực, nhưng thực ra vừa thăm dò địa hình, chuẩn bị sẵn cho những trận chiến sắp tới, vừa dò xét xem người theo dõi nàng rốt cuộc có ý đồ gì.

Đa Bảo ăn liền ba miếng điểm tâm, vẫn còn giữ lại ba miếng, rồi rụt rè hỏi: “Tiểu thư, nô tì có thể đem về cho mẹ ăn không? Mẹ nô tì chưa từng được ăn món ngon như vậy.

Sở Nguyệt Ly gật đầu, Đa Bảo lập tức chạy biến, bỏ nàng lại một mình. Nếu là tiểu thư nhà quyền quý khác, có lẽ sẽ sợ hãi mà khóc lóc, quay về đánh chết con nha hoàn không biết phép tắc. Nhưng điều mà Sở Nguyệt Ly nhìn trúng chính là sự chất phác hiếm có của Đa Bảo.

Nàng bước vào trong đình nghỉ mát, tựa vào lan can, lắng nghe tiếng bước chân đang tiến lại gần. Đợi khi người kia đến sát bên, nàng đột nhiên quay đầu lại, như con thỏ bị giật mình, khẽ kêu lên một tiếng, rồi vội nhảy lên băng ghế dài.

Người vừa đến cũng bị dọa giật nảy mình, vội vàng nói: “Tam muội đừng sợ, là ta... Sở Thư Diên.

Sở Nguyệt Ly vỗ vỗ ngực, thở phào: “Là huynh à? Huynh muốn dọa chết muội sao?

Sở Thư Diên ôm quyền xin lỗi: “Là ta đường đột, xin muội thứ lỗi.

Sở Nguyệt Ly nhảy phắt xuống, ngồi bệt lại ghế dài, tò mò hỏi: “Huynh định xin lỗi thế nào?

Sở Thư Diên từ trong tay áo lấy ra một túi gấm, đưa cho nàng: “Muội vừa mới vào phủ, chắc chưa quen với bọn hạ nhân trong phủ, bọn chúng đều giỏi nịnh trên nạt dưới. Ta nghe nói tối nay muội không có cơm ăn, trong lòng vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám nói gì. Chỗ bạc vụn này, muội cứ giữ lấy, coi như chút tâm ý của ca ca. Mua chút phấn son, hoặc thưởng cho nha hoàn cũng rất tốt.

Sở Nguyệt Ly lộ vẻ tham lam, hỏi: “Thật cho muội sao?

Sở Thư Diên mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, muội cứ yên tâm mà nhận.

Nụ cười của Sở Thư Diên không quá xuất sắc, nhưng lại mang nét dịu dàng giống hệt Từ di nương, tạo cảm giác dễ chịu, khiến người ta vô thức thấy gần gũi.

Sở Nguyệt Ly âm thầm đánh giá, thấy Sở Thư Diên trông còn dễ nhìn hơn cả đại ca Sở Mặc Tỉnh. Nếu Sở Mặc Tỉnh là kiểu công tử ôn nhuận dễ khiến thiếu nữ mơ tưởng, thì Sở Thư Diên lại thuộc dạng càng nhìn càng thấy thuận mắt, từng đường nét hài hòa mà không gây phản cảm.

Nàng đoán, sở dĩ Sở Thư Diên có thái độ này với mình, nhất định là vì biết nàng sắp được gả vào một gia đình danh giá, mà người đó có lẽ là chỗ dựa mà hắn cần. Nếu không, sao hắn lại phải tỏ ra thân thiết với nàng vào lúc đêm khuya thế này? Nhưng nàng cũng muốn thử xem người này có bao nhiêu mưu sâu kế hiểm.

Nghĩ vậy, nàng lập tức rụt tay lại, hỏi: “Huynh là ai? Tại sao lại cho muội bạc?

Gương mặt ôn hòa của Sở Thư Diên thoáng cứng lại, nhưng không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Sở Nguyệt Ly. Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, dịu giọng nói: “Quên chưa giới thiệu, ta là tam ca của muội, Từ di nương là mẹ ruột ta.

Sở Nguyệt Ly làm bộ giật mình, vui vẻ nói: “Thì ra huynh là con của Từ di nương à? Từ di nương tốt lắm. Hôm nay muội gặp đại ca rồi, giờ lại gặp tam ca. Sao muội chưa thấy nhị ca nhỉ?

Nói xong, nàng liền đưa tay giật lấy túi gấm, mở ra nhìn, vui mừng reo lên: “Chà, nhiều bạc quá! Nàng rút ra một đồng bạc nhỏ, định đưa lên miệng cắn thử.

Sở Thư Diên vội ngăn lại: “Đừng cắn! Những đồng bạc này rỗng ruột, chỉ để ngắm nghía thôi, không chịu nổi răng muội đâu.

Hắn cười ha hả, vẻ mặt rất thân thiết.

Sở Nguyệt Ly bĩu môi, cẩn thận cất bạc vào túi, thắt chặt miệng bao, rồi nhét vào trong ngực, còn lấy tay giữ chặt lại, như sợ bị cướp mất.

Sở Thư Diên quan sát từng động tác của nàng, trong đầu hiện lên lời dặn dò của Từ di nương lúc chiều:

“Muội muội này không đơn giản. Đừng thấy nàng có vẻ khờ khạo, nàng chưa từng chịu thiệt thòi gì đâu. Vừa vào phủ đã vào được Tử Đằng Các, rõ ràng ăn vụng mơ của đại tiểu thư mà không ai dám tố giác. Đủ thấy nàng có bản lĩnh. Con nên mang quà đến làm quen với nàng, tặng mấy đồng bạc nhỏ là được, trông vừa đẹp lại vừa thực dụng, nàng nhất định thích.

Ban đầu, Sở Thư Diên thấy lời Từ di nương có lý. Nhưng nhìn kỹ muội muội trước mặt, hắn thật sự không phân biệt được nàng giả vờ ngốc hay là ngốc thật. Nếu giả vờ, thì tâm tư quả thật sâu không lường được. Nhưng rồi hắn lại phủ nhận ý nghĩ đó, một nha đầu lớn lên ở nông thôn, có thể khôn ngoan đến đâu? Có chăng chỉ là may mắn. Nhưng dù sao, có chút may mắn cũng là điều hắn thiếu nhất.

Nghĩ vậy, kết giao thêm cũng chẳng hại gì. Hắn quyết định thử thăm dò nàng một chút.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Sở Nguyệt Ly, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi muội hỏi về nhị ca...

Sở Nguyệt Ly gật đầu.

Sở Thư Diên thở dài: “Nhị ca từ nhỏ rất thông minh, nhưng không may... đã yểu mệnh.

Sở Nguyệt Ly thản nhiên đáp: “À. Tựa như chẳng hề bận tâm.

Sở Thư Diên thăm dò: “Muội không thấy buồn sao?

Sở Nguyệt Ly vô tư đáp: “Muội có quen biết đâu mà buồn? Ở quê muội, mỗi năm cũng có mấy đứa nhỏ chết yểu vậy mà.

Sở Thư Diên gật gù, cảm thấy nàng vẫn còn ngây ngô, ít nhất là chưa biết giả vờ giả vịt. Nếu câu chuyện này nói với nữ nhân khác, chắc chắn họ sẽ than thở một câu.

Hắn cười nói: “Trời cũng khuya rồi, muội nên về nghỉ ngơi sớm đi.

Sở Nguyệt Ly gật đầu, nhưng không có ý định bỏ qua cơ hội trêu chọc người vừa tự dâng tới cửa. Nàng đứng dậy, giơ tay cầm hai chiếc trâm cài đầu, hỏi: “Tam ca, huynh có thể giúp muội đổi hai chiếc trâm này thành bạc vụn không?”

Sở Thư Diên cầm lấy trâm, nhìn qua một lượt rồi nói: “Đây là trâm mẹ cả tặng muội đúng không? Đổi thành bạc vụn chẳng phải là bất kính với bà ấy sao?” Nói rồi, hắn định trả lại trâm cho nàng.

Sở Nguyệt Ly giả bộ ngây thơ, giấu tay ra sau lưng, bướng bỉnh đáp: “Bà ấy tặng muội rồi, thì nó là của muội chứ sao! Còn gì mà kính với không kính? Hơn nữa, mẹ nói sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt. Đến lúc đó, muội đã đi lấy chồng, bà ấy có biết muội đổi thành bạc đâu?” Nàng vừa nói vừa đẩy tay Sở Thư Diên, giọng đầy năn nỉ: “Tam ca, giúp muội đi mà.”

Sở Thư Diên không muốn để lại ấn tượng xấu là không chịu giúp đỡ, bèn nhận lấy trâm, gật đầu đáp: “Được rồi, nhưng chuyện này muội tuyệt đối không được nói ra ngoài.”

Sở Nguyệt Ly ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên, chuyện muội sắp lấy chồng, tam ca cũng đã biết.

Sở Thư Diên định rời đi, nhưng lại bị Sở Nguyệt Ly kéo nhẹ ống tay áo, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Tam ca, huynh nói xem, mẹ sẽ gả muội cho ai? Nhà họ có thật sự nhiều, rất nhiều trâu bò không?”

Sở Thư Diên phì cười thành tiếng: “Không chỉ là có trâu bò đâu...” Chợt nhận ra mình lỡ lời, hắn lập tức im bặt. Vốn là người thận trọng, ít khi tiết lộ điều gì không cần thiết, nhưng đêm nay lại vô ý nói hớ, thật sự không nên.

Sở Nguyệt Ly ngước mắt nhìn Sở Thư Diên, ánh mắt lấp lánh như phủ một tầng sương nước, khiến người ta không nỡ rời đi, nàng khẽ nói, giọng điệu đáng thương: “Mẹ không cho muội nhắc đến mẹ ruột, nhưng muội nhớ mẹ lắm. Mẹ bảo mẹ ruột muội là Hà di nương, nhưng muội biết rõ mẹ ruột muội là Thái Hoa mà. Tam ca, huynh nói xem, muội có thể đón mẹ tới đây không? Để bà xem giúp muội, xem muội sẽ gả vào nhà nào?”