Sở phu nhân không còn sức lực để dạy dỗ những điều đáng xấu hổ như thế này, chỉ nói: “Muốn gả vào nhà tốt, con phải nhớ một điều: từ nhỏ thân thể con yếu ớt, luôn được nuôi dưỡng ở trang viên vùng quê. Nếu có ai hỏi về thân mẫu sinh ra con, con chỉ cần nói là bà ấy mất sớm, con chưa từng gặp.” Sở Nguyệt Ly trợn mắt: “Thân mẫu sinh ra con? Con là do mẹ con sinh mà! Mẹ con là Thái Hoa!” Sở phu nhân căm hận Thái Hoa, buột miệng: “Con tiện nhân đó...” Bà hơi dừng lại rồi sửa lời: “Người đó không phải là mẹ ruột của con. Mẹ ruột con là Hà di nương trong phủ. Bà ấy bạc mệnh, sau khi sinh con không bao lâu thì qua đời. Còn Thái Hoa, chỉ là nha hoàn chăm sóc con mà thôi.” Sở Nguyệt Ly đầy nghi hoặc: “Nhưng mà...” Sở phu nhân đập bàn, giận dữ: “Nhưng nhị cái gì?! Nếu con không muốn có phú quý, thì mau cuốn gói về quê cho ta!” Sở Nguyệt Ly cười lạnh trong lòng. Lúc này mà còn muốn dọa dẫm bằng phú quý sao? Lẽ ra bọn họ nên dịu dàng dỗ dành để nàng ngoan ngoãn ở lại thay thế hôn sự chứ? Có những người không thể nhân nhượng, nếu để họ lấn tới một lần, họ sẽ chà đạp lên giới hạn của ngươi, từng bước áp chế, cho đến khi ngươi tự khinh thường chính mình. Nàng cúi đầu, hít mũi một cách tủi thân, nhỏ nhẹ đáp: “Vâng ạ.” Rồi từng bước lặng lẽ rời khỏi phòng. Sở phu nhân sửng sốt, nàng ta định đi đâu vậy? Sao còn chưa nói xong đã bỏ đi? Bà vội quát: “Đứng lại! Con định đi đâu?” Sở Nguyệt Ly nghẹn ngào, không quay đầu lại: “Mẹ bảo con cuốn gói về quê, con... con về quê đây.” Sở phu nhân giật mình đứng bật dậy, toan giơ tay đánh nàng, nhưng lại nắm chặt khăn che ngực. Nếu lão gia biết bà đuổi con bé này về quê, chắc chắn sẽ không tha cho bà. Thực ra, bà đâu có ý đuổi nó đi thật! Sở phu nhân đổi sắc mặt mấy lần, đến khi thấy Sở Nguyệt Ly đã chạm vào cánh cửa, bà vội nói: “Khoan đã.” Sở Nguyệt Ly quay đầu nhìn bà. Sở phu nhân miễn cưỡng kéo khóe môi: “Thôi nào, ta chỉ đùa con thôi. Phú quý có thể cầu mà không thể cưỡng. Nếu con muốn hưởng vinh hoa, thì phải nhớ kỹ lời ta dặn. Bằng không, ngày tháng sung sướng sẽ chẳng kéo dài đâu.” Sở Nguyệt Ly thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Thì ra mẹ đùa con à? Làm con sợ muốn chết! Con cũng không muốn đi đâu, ở quê sao sánh bằng nơi này được. Tử Đằng Các thơm tho biết bao, đồ ăn cũng ngon nữa. À, cha còn muốn tặng con đầu diện... mà đầu diện là gì vậy?” Sở phu nhân không muốn trả lời, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc rối bời. Sở Nguyệt Ly rón rén lại gần, tiếp tục hỏi: “Mẹ cũng bảo sẽ tặng con đầu diện mà, mẹ lấy ra cho con xem đi, con muốn biết nó là gì!” Gân xanh trên trán Sở phu nhân giật giật. Sở Nguyệt Ly giả bộ hoảng sợ, thốt lên: “A! Mẹ ơi, trên trán mẹ là cái gì thế? Như có con gì đang bò vậy!” Nói rồi đưa tay định chạm vào. Sở phu nhân vội vàng gạt tay nàng ra, bình tĩnh nói: “Ta bị chứng đau đầu, không phải... sâu bọ.” Sở Nguyệt Ly xoa xoa tay, thở dài nhẹ nhõm: “May quá, không phải sâu. Ở quê con có con lợn chết, lột da ra thấy có sâu xanh dài ngoằng, bò khắp nơi, sợ lắm!” Sở phu nhân buồn nôn, không muốn đôi co thêm, liền gọi nha hoàn: “Quy Như, mang hộp gỗ đỏ của ta ra đây, cho tam tiểu thư chọn lấy hai món.” Quy Như vâng lệnh, mang hộp ra đặt trước mặt Sở Nguyệt Ly và mở nắp. Sở Nguyệt Ly chăm chú nhìn, đầy vẻ tham lam: “Đây là đầu diện ạ?” Thực ra, đầu diện là cả một bộ trang sức, gồm trâm, thoa, vòng tai,... chứ không phải mấy món trang sức lẻ tẻ này. Chưa bàn đến kiểu dáng, chỉ xét về chất liệu, đây cũng chỉ là bạc, nhiều lắm chỉ đủ diện cho nha hoàn. Sở phu nhân thấy nàng còn chần chừ, liền lên mặt dạy đời: “Hôm trước con nói thích bạc, giờ hài lòng chưa?” Sở Nguyệt Ly gật đầu lia lịa, vẻ mặt tham lam: “Mẹ cho con hết chỗ này à?!” Khóe môi Sở phu nhân giật giật, bà cố nén giận, dùng khăn che miệng để không bật ra lời mắng. Bà đặt khăn xuống, lạnh lùng nói: “Chọn hai món thôi. Phủ này nhiều tiểu thư, ta là mẹ cả, không thể quá thiên vị con được.” Sở Nguyệt Ly dùng ngón tay khuấy một vòng trong hộp, lướt qua những món tinh xảo, chọn ngay hai cây trâm to nặng, nhìn rất thô kệch nhưng chắc chắn. Nhìn cảnh ấy, đầu Sở phu nhân lại đau nhức. Bà vội quay mặt đi, để Quy Như dìu vào trong. Sở Nguyệt Ly cầm lấy khay điểm tâm trên bàn, mãn nguyện bước ra ngoài. Trong phòng, Sở phu nhân nằm trên giường, hỏi: “Nó đi rồi à?” Quy Như thò đầu ra nhìn, đáp: “Đi rồi ạ. Còn mang theo cả một đĩa điểm tâm nữa.” Sở phu nhân trừng mắt, ôm ngực, nghiến răng nói: “Thứ bùn nhão không trát nổi tường! Ta muốn xem xem lão gia sẽ thu dọn cục diện này thế nào?!” Quy Như im lặng, đưa tay xoa trán giúp Sở phu nhân. Sở phu nhân nhắm mắt lại, hỏi: “Lão gia đi đâu rồi?” Quy Như đáp: “Đến chỗ Từ di nương rồi ạ.” Sở phu nhân cười lạnh: “Đúng là một lũ không thể thiếu đàn ông!” Rồi lại hỏi: “Hôm nay con tiểu tiện nhân đó làm gì?” Quy Như thưa: “Nghe Họa Như nói, tam tiểu thư sai người xuống bếp xin nước nóng để tắm, nhưng bị tứ tiểu thư và Lý quản sự gây khó dễ, không chịu đưa nước. Một lát sau, Hồng Tiêu đến bếp, nói muốn mượn cái chảo sắt. Lý quản sự hỏi mượn để làm gì, Hồng Tiêu đáp rằng tam tiểu thư muốn tháo dỡ giàn tử đằng để đun nước tắm. Nghe vậy, mặt Lý quản sự biến sắc, hình như lúc đó mới nhớ ra đại tiểu thư rất quý mấy giàn hoa tử đằng ấy. Sợ phải chịu trách nhiệm, ông ta lập tức cho người mang nước của tứ tiểu thư đưa sang tam tiểu thư. Vì chuyện này mà tứ tiểu thư tức giận, bỏ cả bữa tối.” Sở phu nhân nghe xong, cười lạnh: “Ai dám động đến giàn tử đằng quý giá đó thì chắc là chán sống rồi. Ngày mai bảo vợ của Tường Tử trông chừng thật kỹ cho ta.” Quy Như cung kính đáp: “Dạ, phu nhân.” Sở phu nhân nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Con tiểu tiện nhân này không biết là ngu thật hay giả khờ, nhưng bản lĩnh chọc giận người khác thì không nhỏ đâu. Thôi, ta cũng lười quản mấy chuyện nhức đầu này, cứ để các nàng tự đấu đá với nhau đi.” Ở phía bên kia, Sở Nguyệt Ly vừa ra khỏi cửa liền đưa đĩa điểm tâm cho Đa Bảo. Đa Bảo ôm lấy đĩa điểm tâm, cảm động đến suýt rơi nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng được ăn điểm tâm bao giờ. Những món thừa của các chủ tử đều bị các nha hoàn cấp một chia nhau, người như nàng – chỉ là nha hoàn cấp ba – làm gì có cơ hội thấy được điểm tâm chứ? Đa Bảo không hỏi nhiều, được cho thì ăn. Nàng vội vàng cầm một miếng nhét vào miệng, nét mặt tràn đầy hạnh phúc. Vừa ăn vừa lon ton chạy theo Sở Nguyệt Ly, vui vẻ không tả xiết. Họa Như và Tư Như đứng canh ngoài cửa, nhìn thấy Sở Nguyệt Ly cầm hai chiếc trâm cài đầu thô kệch, còn Đa Bảo thì vui mừng chạy theo bên cạnh vừa đi vừa ăn, không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường. Trong lòng họ thầm nghĩ, chủ nào tớ nấy, quả nhiên không sai chút nào. Sở Nguyệt Ly chậm rãi bước đi, chợt nhận ra có người đang bám theo mình...