Sở lão gia trước nay chưa từng được con cái gần gũi và kính yêu như vậy. Dù trong lòng không ưa Sở Nguyệt Ly, nhưng giờ phút này, ông cũng cảm thấy hài lòng. Chỉ là việc nàng nói muốn cài hoa lên người ông khiến ông dở khóc dở cười. Đường đường là một quan viên tứ phẩm, dù có tuấn tú thế nào thì cũng không thích hợp cài hoa. Trái lại, nhìn Sở Nguyệt Ly trên người không có lấy một món trang sức, thậm chí còn không bằng một nha hoàn trong phủ. Nghĩ vậy, Sở lão gia phất tay, ra hiệu cho Sở Nguyệt Ly dừng lại, rồi quay sang Sở phu nhân, dặn dò: “Nguyệt Ly đã về phủ, dù thế nào cũng là tam tiểu thư của Sở gia. Đầu tóc, trang phục không thể thiếu được. Một cô nương phải ăn mặc đoan trang mới có thể đẹp đẽ.” Sở phu nhân nghe vậy, chỉ cảm thấy một cơn tức giận nghẹn nơi lồng ngực, lên không được, xuống không xong, như muốn nghẹt thở. Nhưng trên mặt bà vẫn nở nụ cười, đáp: “Lão gia yên tâm, lát nữa thiếp sẽ để Nguyệt Ly đến chọn vài món từ chỗ thiếp.” Sở lão gia gật đầu cười: “Nàng là mẹ cả, sẵn lòng ban thưởng thì cho nó chọn hai món đi. Dẫu sao Nguyệt Ly mới về, ta là cha cũng phải có chút quà gặp mặt.” Nói rồi, ông cất giọng gọi: “Quản gia Tiêu!” Quản gia Tiêu nhanh chóng tiến vào, cung kính đáp: “Lão gia.” Sở lão gia nói: “Lần trước ta từ phương Nam trở về, có mang theo ba bộ trang sức. Trân Châu đã lấy đi hai bộ, vẫn còn một bộ. Ngươi đem bộ còn lại đưa cho tam tiểu thư.” Sở phu nhân vừa nghe xong, sắc mặt lập tức tái xanh. Quản gia Tiêu cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lão gia lại đặc biệt ban thưởng như vậy. Nhưng suy nghĩ một chút, ông ta liền hiểu ra rằng tam tiểu thư chắc chắn có giá trị lợi dụng, nên không quá bất ngờ. Ông lập tức đáp: “Vâng.” Sở lão gia lại nói tiếp: “Ngoài ra, lấy thêm hai mươi lượng bạc đưa cho tam tiểu thư. Nguyệt Ly mới trở về, không được để hạ nhân khinh thường. Tất cả chi tiêu, phải giống như các tiểu thư khác trong phủ.” Quản gia Tiêu cúi đầu đáp: “Vâng. Lão gia còn căn dặn gì khác không?” Sở lão gia liếc nhìn Sở Nguyệt Ly, rồi nói: “Đến kho lấy ít dược liệu bổ dưỡng, hằng ngày hầm canh cho tam tiểu thư.” Dừng lại một chút, ông bổ sung thêm: “Mỗi ngày đều phải có.” Sở phu nhân trợn trừng mắt, định nói gì đó nhưng lại phải kìm lại khi thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Sở lão gia. Quản gia Tiêu nhận ra bầu không khí không tốt, liền lui ra ngoài. Ông ta quay sang Hồng Tiêu, nói: “Ngươi cử một người đi theo ta đến kho lấy đồ dùng cần thiết cho tam tiểu thư.” Hồng Tiêu ngạc nhiên đến mức miệng không khép lại được! Phải biết rằng quy định trong phủ rất nghiêm ngặt, sau khi trời tối, không ai được phép mở kho lấy đồ. Nhưng khi đến kho và nhận được bộ trang sức tinh xảo từ tay quản gia Tiêu, nàng mới thực sự hiểu ra rằng tam tiểu thư không phải hạng tầm thường. Sau khi căn dặn xong mọi việc, Sở lão gia liền rời đi, đến chỗ của thiếp thất để vui vẻ. Đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Sở phu nhân khiến ông chẳng có chút hứng thú nào. Khi Sở lão gia rời đi, Sở phu nhân ngồi phịch xuống ghế, giận đến mức không còn hứng thú dùng bữa. Sở Nguyệt Ly đảo mắt nhìn bàn ăn, chỉ có bốn món ăn và một bát canh, hoàn toàn không long trọng như bữa trưa. Nàng thầm nghĩ, có lẽ gia tài của Sở gia cũng không dư dả như vẻ ngoài. Sở phu nhân bình tĩnh lại một chút, quay sang Sở Nguyệt Ly, bất ngờ nở nụ cười: “Trong nhà không có người ngoài, lại đây ngồi nói chuyện với ta nào.” Sở Nguyệt Ly cảm thấy việc thay đổi sắc mặt không đáng sợ, mà đáng sợ là cách Sở phu nhân có thể chuyển từ giận dữ sang dịu dàng một cách hoàn hảo. Nàng thuận theo, ngồi xuống ghế, hỏi: “Vừa ăn vừa nói chuyện có được không?” Sở phu nhân tức giận đến mức suýt ngã ngửa, nghiêm giọng quát: “Không được nói chuyện khi dùng bữa!” Sở Nguyệt Ly ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt trong veo đầy vô tội, hỏi lại: “Vậy chúng ta ăn trước hay nói chuyện trước?” Sở phu nhân nghiến răng, giọng nói lạnh lùng: “Ăn! Cơm!” Sở Nguyệt Ly mỉm cười, cầm đũa lên, từ tốn ăn uống. Sở phu nhân chẳng còn chút khẩu vị nào, nhìn Sở Nguyệt Ly mà cơn giận trong lòng dần tan đi, tự nhủ: Chỉ là một con bé tham ăn, chẳng làm nên trò trống gì. Chờ Sở Nguyệt Ly ăn xong, đặt đũa xuống, Sở phu nhân mới lên tiếng, mang dáng vẻ bề trên hỏi: “Hôm nay trở về phủ, con có quen không? Sở Nguyệt Ly ngậm một miếng bánh, vừa nhai vừa gật đầu, lúng búng nói: “Quen, quen lắm... Vừa mở miệng, vụn bánh rơi tứ tung. Sở phu nhân cố gắng kiềm chế, phủi nhẹ vụn bánh dính trên áo, chậm rãi nói: “Sau này học quy củ xong, nếu vẫn vô ý tứ như vậy, ta sẽ không thể dung thứ được. Con là tiểu thư Sở gia, nếu để mất mặt trước người ngoài, lão gia sẽ không bỏ qua đâu! Những lời cuối cùng mang theo sự cảnh cáo rõ rệt. Sở Nguyệt Ly giả vờ khó nhọc nuốt miếng bánh, vươn cổ dài ra, giọng nũng nịu: “Con biết rồi, con nhất định sẽ học quy củ thật tốt, chỉ cần đừng đuổi con đi là được. Sự tự mãn lại trở về với Sở phu nhân, bà mỉm cười nói: “Con vừa về đã được sắp xếp ở Tử Đằng Các, có biết vì sao không? Sở Nguyệt Ly ngây ngô đáp: “Vì nhị tỷ và tứ muội đánh nhau, không muốn con ở cùng các tỷ muội? Sở phu nhân liếc nhìn nàng, không thể đoán được đây là thật ngốc hay giả vờ. Nếu nàng có một nửa khả năng nịnh nọt như lúc ở trước mặt lão gia, thì đã chẳng trả lời ngốc nghếch thế này. Bà vốn coi thường Sở Nguyệt Ly, nhưng vì kế hoạch của lão gia, nên đành kiên nhẫn giải thích: “Ban đầu, ta chỉ muốn để con sống gần các tỷ muội, nên đã sắp xếp con ở Trục Nhật Cư, nhưng không ngờ Liên Ảnh sức khỏe yếu, mà Hương Lâm thì bận rộn chuẩn bị đồ cưới. Mặc Tỉnh đã nhắc nhở ta rằng, tình cảm giữa tỷ muội cũng cần có thời gian vun đắp. Chính Mặc Tỉnh đề xuất để con ở Tử Đằng Các, ta thấy hợp lý nên đồng ý. Sở Nguyệt Ly nhận ra Sở phu nhân đang muốn dùng chiêu bài tình thân, liền hợp tác nở nụ cười rạng rỡ, cảm động nói: “Mẫu thân đối với con thật tốt. Sở phu nhân không ngờ Sở Nguyệt Ly có thể đổi cách xưng hô dễ dàng như vậy, không cần suy nghĩ, cũng chẳng để bà có chút chuẩn bị tâm lý nào. Trong lòng bà vô cùng bất mãn, bởi vì trong mắt bà, chỉ có đại tiểu thư Trân Châu và con trai trưởng Mặc Tỉnh mới đủ tư cách gọi bà là “mẫu thân. Nhưng suy cho cùng, được gọi như vậy trước mặt người khác cũng là cách để thể hiện địa vị chính thất cao quý của mình, nên bà đành tạm gác sự khó chịu sang một bên. Bà khẽ nhíu mày, khẽ lấy khăn tay chạm vào khóe môi, cố gắng giữ giọng điệu dịu dàng: “Con đã gọi ta là mẫu thân, thì mẫu thân tất nhiên sẽ che chở cho con. Con tuổi cũng không còn nhỏ, những năm qua dưỡng bệnh ở quê đã làm lỡ mất chuyện hôn nhân. May thay, lão gia và ta vẫn luôn nhớ đến con, giờ đã đón con về, thì mẫu thân sẽ sắp xếp cho con một mối nhân duyên tốt. Sở Nguyệt Ly lập tức đưa tay che mặt, giậm chân vài cái, sau đó hé ngón tay ra, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “Mẫu thân, nhà mà con sắp lấy có giàu không? Có nuôi bò không? Sở phu nhân khinh bỉ trong lòng, cảm thấy nàng đúng là một kẻ quê mùa không biết gì, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bình thản: “Không chỉ có bò, mà còn là gia đình cao quý, không thể với tới. Sở Nguyệt Ly bắt chước vẻ mặt ngây ngô của Hồng Tiêu, tò mò hỏi: “Cao quý không thể với tới là sao? Sở phu nhân suýt nghẹn, lại phải dùng khăn che đi nỗi khó chịu, kiên nhẫn giải thích: “Nghĩa là rất giàu có, trong nhà không chỉ có vô số bò, mà muốn ăn gì cũng có thể có. Sở Nguyệt Ly lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng mở miệng rộng hết mức, hăng hái gật đầu.